Hoắc Tư Niên à một tiếng, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc: “Ba, sao tự nhiên ba lại hỏi cái này?”
Ông cụ thong thả đứng dậy, chắp tay sau lưng, đôi mắt đen nặng nề nhìn anh: “Ba thấy mặt mày con tràn đầy xuân sắc nên muốn hỏi con một chút, có phải con đang yêu đương không?”
Khóe môi Hoắc Tư Niên hơi nhếch lên, cảm xúc trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn được khống chế rất tốt, anh khó hiểu hỏi: “Ba nghe ai nói?”
Ông cụ khẽ nhướng mày, ánh mắt rơi vào trên người anh: “Con không cần quan tâm ba nghe ai nói, ba chỉ hỏi con, có thật không?”
Hoắc Tư Niên trả lời mà không cần suy nghĩ: “Không có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nhận được câu trả lời mình muốn, ông cụ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Tư Niên, mắt sáng như đuốc, nửa tin nửa ngờ. Quả thật không có ai nói với ông về chuyện yêu đương của thằng nhóc thối này nhưng người làm cha như ông, ông nhìn con trai mình, luôn cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Ông cụ không biết nên tin vào trực giác của mình hay nên tin vào lý do thoái thác của con trai, vì thế trầm giọng hỏi lại một lần: “Thật sự không có?”
Sự thật đã chứng minh, năng lực mở mắt nói dối của Hoắc Tư Niên rất tốt, đứng trước ánh mắt dò xét của ông cụ thì anh vẫn vững như bàn thạch, đôi môi mỏng mấp máy: “Không có.”
Ông cụ: “...”
Thấy không có thể moi ra được điều gì từ miệng thằng nhóc thối này, ông cụ đành bó tay nhưng vẫn không quên thấp giọng cảnh cáo anh: “Tốt nhất là không có, ba cảnh cáo trước đấy.”
Hoắc Tư Niên lười biếng nhướng mi, bình tĩnh tự nhiên, ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Ông cụ nhìn anh, nói thẳng không cố kỵ: “Ninh Ninh là cháu gái của người bạn cũ của ba, ông nội con bé đã qua đời, ba nhận con bé về nuôi, coi nó như cháu gái ruột của mình, nó mới 18 tuổi thôi, khi nào nó đến tuổi kết hôn, ba sẽ giúp nó tìm được một người tốt.”
Hoắc Tư Niên yên lặng lắng nghe, hàng mi đen dài thẳng tắp cụp xuống, tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt âm u, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường cứng ngắc, không nói một câu.
“Tốt nhất là tuổi gần bằng nhau, cùng trình độ học vấn, ngoại hình cũng phải xứng với Mạnh Ninh.”
Ông cụ dường như là cố ý nói những lời này, vừa nói chuyện vừa nhìn Hoắc Tư Niên trước mặt, mơ hồ quan sát được sắc mặt của con trai mình biến hóa, còn không quên hỏi một câu: “Con cảm thấy thế nào?”
Không thể không nói, mặc dù ông cụ đã lớn tuổi, nhưng kỹ năng nói móc nói ngoéo vẫn ác như xưa. Khi nghe ông cụ nói sẽ tìm một nửa còn lại cho Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên kìm không được mà chửi thề trong lòng. Nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Chuyện tình yêu hôn nhân này, ba nói cũng không được, chúng ta phải tôn trọng ý của Mạnh Ninh đúng không?”
Thấy thái độ của con trai, ông cụ lặng thinh hai giây, mới chậm rãi nói: “Nói rất đúng.”
“Nhưng nếu con dám để ý tới Ninh Ninh, xem ba có đánh gãy chân con không.”
Hoắc Tư Niên: “...”
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào xế chiều, Mạnh Ninh đang giúp Hoắc Sâm làm bài tập trong phòng học, nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên ngoài, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý ghé qua cửa sổ nhìn xuống lầu.
Một chiếc xe Lincoln màu đen thương gia xuất hiện trong tầm mắt, dãy số liên tiếp trên biển số xe cho thấy thân phận phi phàm của chủ nhân, tài xế ngồi ở ghế lái xuống xe trước, ân cần mở cửa xe sau. Rất nhanh, một dáng người thon dài cao thẳng bước xuống xe, lạnh lùng bước xuống xe.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục cao cấp được cắt may cẩn thận, bờ vai thẳng tắp phẳng phiu, hai chân siêu cấp thon dài được bao bọc trong chiếc quần âu không một nếp nhăn, chiếc áo sơ mi đen được cài đến chiếc cúc cuối cùng một cách tỉ mỉ, cả người tỏa ra mùi vị lạnh nhạt cấm dục.
Khoảng cách giữa lầu trên và lầu dưới cũng không xa nhưng người đàn ông quay lưng về phía bọn họ, Mạnh Ninh không nhìn rõ mặt đối phương. Chỉ thấy người đàn ông chậm rãi đưa tay về phía người trong xe, giây tiếp theo, một bàn tay phụ nữ mảnh mai nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay to rộng của người đàn ông, làn da tinh tế mỏng manh trắng nõn như viên ngọc trắng.
Mạnh Ninh hơi cúi đầu, đôi mắt nai trắng đen rõ ràng không chớp, lặng thinh nhìn, mà Hoắc Sâm ở bên cạnh không kìm được liếc xuống lầu, lén lút nhìn thím tương lai của mình.
Người phụ nữ trong xe từng bước nhỏ chậm rãi xuống xe, dáng người mảnh khảnh cao gầy yểu điệu uyển chuyển, mặc một bộ sườn xám lụa màu hòe và hoa văn tơ tằm khiến dáng người lả lướt quyến rũ, eo liễu thon gọn, mày đẹp môi đỏ, đắm mình trong ánh chiều tà của mặt trời lặn, xinh đẹp không gì sánh được.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh nhìn thấy một người mặc sườn xám đẹp như vậy. Bộ sườn xám trang nghiêm tao nhã, xinh đẹp uyển chuyển, giơ tay nhấc chân như cơn gió nhẹ thoảng qua.
Hai vợ chồng ở tầng dưới cùng nhau đến đây, Mạnh Ninh cuối cùng cũng nhìn thấy chú hai của Hoắc Sâm trông như thế nào.
Ngoại hình của người đàn ông này giống với Hoắc Tư Niên ba phần. Không giống như Hoắc Tư Niên phô trương ngạo mạn cuồng vọng, các đường nét trên khuôn mặt của Hoắc Đình Ân có phần ôn hòa và lạnh lùng hơn, gương mặt lãnh đạm nhạt nhẽo, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ khiến người ta khó nhìn ra vui buồn, không gợn sóng, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng không có nhiệt độ và cảm xúc, kiêu ngạo tự giữ mình, rất có cảm giác xa cách, nhưng chỉ khi đối mặt với vợ mình, băng giá xung quanh người đàn ông mới có dấu hiệu tan chảy.
Không thể không nói, hình ảnh của cặp đôi trong cùng một khung hình rất là vui tai vui mắt.
Không chỉ có Mạnh Ninh xem ngẩn người, mà ngay cả Hoắc Sâm ở bên cạnh cũng chớp chớp mắt, nhỏ giọng tám chuyện: “Em vốn tưởng rằng bạn đối tượng liên hôn với chú hai rất xấu xí, không ngờ thím ấy cũng đẹp đó chứ.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh hoàn hồn lại, nhìn về phía chàng trai bên cạnh: “Chờ đã, cậu nói bọn họ liên hôn à?”
Hoắc Sâm gật đầu,