Cuộc thi sắp bắt đầu, trước giờ thi mười phút Mạnh Ninh chạy về tập hợp cùng với các đồng đội.
Ở vạch xuất phát của đường chạy, trọng tài đang nhắc lại quy tắc thi đấu cho các đội viên dự thi, Mạnh Ninh vừa nghiêm túc lắng nghe vừa chậm rãi khôi phục nhịp tim, đợi đến khi trọng tài đi khỏi, Tưởng Ý Hoan thấy bạn cùng phòng của mình mặt đỏ tới tận mang tai thì cười tủm tỉm hỏi: “Mạnh Ninh, sao mặt cậu đỏ thế?”
Mạnh Ninh “À” một tiếng, nhanh chóng phất phất tay quạt gió cho chính mình, chột dạ giải thích: “… Trời hơi nóng.”
Tưởng Ý Hoan ý tứ sâu xa liếc nhìn cô một cái, cười hì hì vỗ vai cô, nói: “Lát nữa thi đấu cố lên nhé, tớ đến vạch xuất phát trước đây.”
Mạnh Ninh gật đầu, đáp “OK”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi thay Tiêu Như Vũ, thứ tự tiếp gậy của mấy người bọn họ cũng đã có điều chỉnh, Tưởng Ý Hoan phụ trách gậy đầu tiên, đội viên mới và Tôn Dĩnh phụ trách gậy thứ hai và thứ ba, Mạnh Ninh là gậy cuối cùng.
Hoắc Tư Niên đứng ở khu vực khán giả ngoài đường chạy, nơi này tụ tập phần lớn là các tình nguyện viên đưa nước, một người có vóc dáng 1m9 cao lớn như anh che một chiếc ô che nắng màu hồng nhạt, đứng ở giữa một đám người mặc áo gile ngắn tay đỏ cực kỳ nổi bật, những người đi ngang qua đều không kìm được mà liếc nhìn anh.
Hoắc Tư Niên vẫn chưa để tâm đến những ánh mắt tò mò xung quanh, tay cầm ô, đôi mắt đen bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào bóng người ở xa xa kia.
Cô gái trên đường chạy có thân hình mảnh khảnh cao gầy, khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay có biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, hết sức tập trung mà nhìn về vị trí tiếp gậy đầu tiên.
Một tiếng súng vang truyền đến bên tai, sau khi tiếng súng vang lên, các đội viên tiếp gậy ở vị trí đầu tiên trên đường chạy nhanh chóng xông về phía trước. Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Tư Niên híp lại, căn cứ vào mỗi dãy số khác nhau ở sau lưng mỗi vận động viên để nhận thấy đó là đồng đội của Mạnh Ninh.
Tưởng Ý Hoan là người cầm gậy đầu tiên tuy rằng bắt đầu nhanh nhưng vẫn cách đối thủ ở đằng trước một khoảng khá xa, sau đó đến lần giao gậy thứ hai rồi đến lần giao gậy thứ ba của Tôn Dĩnh, khoảng cách giữa cô và đối thủ càng lúc càng rút ngắn, cuối cùng vào thời điểm ôm cua, bọn họ đã vượt lên trước thành công.
Hoắc Tư Niên nhìn chằm chằm vào lúc người chuyền gậy thứ ba và thứ tư giao tiếp nhau, cực kỳ sợ cô gái nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì. Đôi môi mỏng của anh hơi nhấp thành một đường thẳng tắp, xem Mạnh Ninh thi đấu ấy vậy mà còn hồi hộp hơn so với khi anh tổ chức concert.
Thấy Tôn Dĩnh cách cô càng lúc càng gần, Mạnh Ninh trước tiên chạy lấy đà rồi sau đó duỗi tay, khi nhận được gậy của Tôn Dĩnh đưa đến thì cô cắm đầu chạy về phía trước, đầu óc trống rỗng, trong lòng chỉ có điểm đích ở cách cô không đến một trăm mét, có thể đạt được xếp hạng hay không thì một gậy cuối cùng này là quan trọng nhất.
Cơn gió đến từ chính diện thổi lên mặt Mạnh Ninh, mang theo từng đợt rồi lại từng đợt lạnh lẽo nhè nhẹ, thổi đi cảm giác nóng bỏng ở giữa trán Mạnh Ninh, thấy điểm đích đã ở ngay trước mắt, cô không tự chủ được mà tăng tốc thêm.
Hoắc Tư Niên nhìn bóng người chạy băng băng trên đường chạy kia, ý cười trong đôi mắt đen láy chậm rãi tràn ra. Không ngờ rằng cô gái nhỏ trên sân thi đấu lại ngầu như thế, đôi chân dài mảnh mai, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, hơn nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý với các đồng đội của cô.
Trong chớp mắt khi xông qua vạch đích kia, trọng tài ấn đồng hồ bấm giây, đọc thứ tự, nghe thấy được hai chữ “hạng nhì”, Mạnh Ninh vừa thở phì phò vừa hội báo tình huống cho các đồng đội cách đó không xa, dù chỉ là hạng nhì nhưng ở bên kia đã truyền đến tiếng hoan hô kích động của Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh.
Hoắc Tư Niên lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào bóng người trên đường chạy kia, ánh mắt thâm thúy dịu dàng, không nỡ rời đi dù chỉ là một giây, mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng người qua đường ở xung quanh:
“Nữ sinh tiếp gậy thứ tư kia có phải là người của viện phiên dịch không? Trông quen mắt thật đấy.”
“Ông quên rồi à? Người tiếp gậy thứ tư đó là cô bé đàn em cực xinh đẹp của viện phiên dịch đó, lúc trước đi tập huấn quân sự không phải còn bị người ta chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn của trường đó sao.”
“À à! Tôi nhớ rồi, chính là hoa khôi mới đúng không! Hình như tên là Mạnh Ninh thì phải.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thể không nói, viện phiên dịch đúng là mỹ nữ nhiều như mây luôn, mấy cô bé trên đường chạy kia thật ra đều khá xinh.”
“Đẹp thì có đẹp, thế ông có dám đến đó xin info của hoa khôi không hả?”
“Nghe người ta đồn là ẻm thường xuyên ở cùng với bạn cùng phòng, ở bên cạnh không có bạn khác phái gì, chắc là không có bạn trai nhỉ?”
“Trăm phần trăm là không có, không thì ông qua đó thử xem!”
“…”
Mấy gã hot boy ở bên cạnh cười hì hì nghị luận, nói Mạnh Ninh không có bạn trai, còn muốn đi qua đó xin info của cô? Hoắc Tư Niên nghe đến độ cau mày, bàn tay buông thõng bên người cũng siết chặt.
Thấy một nam sinh trong nhóm đó có vẻ nóng lòng muốn thử, trông như muốn sang đó xin info thật, đôi mắt hẹp dài của Hoắc Tư Niên híp lại, thấp giọng “Đệt” một tiếng.
Anh không thể nhịn được nữa mà bước qua đó, giọng nói tràn ra từ trong cổ họng âm u lạnh lẽo, khóe môi mấp máy: “Ai nói Mạnh Ninh không có bạn trai?”
Mấy người đang thảo luận ở phía sau bỗng nhiên bị một giọng nam lạnh nhạt từ đâu chui ra đánh gãy, mấy người hai mặt nhìn nhau, không vui mà quay đầu lại, nhìn về phía nam sinh che ô che màu hồng mà còn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang quái dị trước mặt này, biểu cảm cực kỳ mê mang.
Cái người này chui từ đâu ra thế?
Lại còn nghe lén mấy anh em họ nói chuyện.
“Mày là thằng nào, bọn tao nói chuyện của bọn tao, liên quan gì đến mày hả?” Ngữ điệu của nam sinh lên tiếng phản bác đầu tiên có phần hung hăng, nhưng người lại lùn hơn Hoắc Tư Niên rất nhiều nên chỉ có thể ngưỡng đầu lên nhìn thẳng vào Hoắc Tư Niên.
Một tay Hoắc Tư Niên bung dù, một tay còn lại rãnh rỗi mà đút túi quần, lạnh lạnh lùng lùng rũ mắt, dựa vào ưu thế chiều cao mà nhìn người khác lại mang đếm một loại cảm giác khinh miệt như nhìn từ trên cao xuống khó tả.
Anh cười nhạt một tiếng, lười biếng mở miệng nói: “Mạnh Ninh là bạn gái tôi, cậu muốn xin info bạn gái tôi, cậu nói xem có liên quan gì đến tôi không?”
Các nam sinh kia: ???
Mấy người họ có biểu cảm khác nhau, nam sinh bị phản bác nọ có phần hơi mất mặt, một bộ nửa tin nửa ngờ giật giật khóe miệng: “Mày lừa ai hả?”
Nói rồi, cậu ta không để ý đến người đàn ông quái gở này, nói với các anh em của cậu ta: “Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến nó.”
Hoắc Tư Niên: “???”
Biểu thị chủ quyền của mình một cách công khai mà lại có thể vấp phải trắc trở, lần đầu tiên Hoắc Tư Niên đụng phải tình huống như thế này, quả là vừa bực mình vừa buồn cười, cũng may anh cực kỳ lạc quan, không có ý chấp nhặt với đám người trẻ tuổi này, điều chỉnh lại cảm xúc rồi bước qua tìm Mạnh Ninh.
Cách một đoạn đường chạy, từ rất xa anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô gái kia, đang chuẩn bị đi qua thì một nam sinh xa lạ hiển nhiên là nhanh hơn anh một bước, đã cầm mấy chai nước đến trước mặt Mạnh Ninh.
Ở đó còn có các đồng đội của