Mạnh Ninh thật sự không ngờ Hoắc Tư Niên lại muốn mời các bạn cùng phòng của cô ăn cơm tối.
Cô chớp mắt, lúng túng nhỏ giọng hỏi: “Anh… Suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Hoắc Tư Niên mỉm cười: “Kỹ lắm rồi.”
Mạnh Ninh khẽ hít hà một hơi, nghĩ đến hai người bạn cùng phòng tự xưng là người vợ ẩn hôn và cô bạn gái ngoài ngành kia, nếu hai người họ nhìn thấy Hoắc Tư Niên bằng xương bằng thịt đại khái có lẽ sẽ phát điên mất…
Mạnh Ninh xem giờ, sau đó nhắn một tin vào nhóm chat riêng: “Tối nay mọi người có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn tối đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bạn trai tớ mời nhé~”
Tin nhắn vừa gửi, các thành viên trong nhóm chat chung của phòng gần như là rep trong nháy mắt.
Tưởng Ý Hoan: “Hả! Còn có loại chuyện tốt này sao! Nhưng mà cũng đột nhiên quá QAQ, tớ mới vừa chạy xong cả người toàn mồ hôi chua lòm, cho tớ về ký túc xá tắm rửa thay quần áo trước được không vậy [mắt lấp lánh][làm ơn làm ơn]”
Tôn Dĩnh: “Tớ tớ tớ tớ tớ tớ cũng thế [giơ tay][giơ tay]”
Tin tức phát ra đi, phòng ngủ trong đàn người cơ hồ giây hồi.
Đọc được tin nhắn hồi âm, nghĩ đến việc các bạn cùng phòng trang điểm cũng cần có thời gian, Mạnh Ninh đưa điện thoại di động cho Hoắc Tư Niên xem, nghiêm túc hỏi: “Hôm nay mời cơm đúng là có hơi vội vàng, hay là chúng ta hẹn trễ một chút nhé?”
Buổi chiều và tối nay của Hoắc Tư Niên không có kế hoạch gì, vậy nên sẽ hoàn toàn lấy ý kiến của Mạnh Ninh làm chủ: “Được, em quyết định đi.”
Vì thế Mạnh Ninh và các bạn cùng phòng ở trong nhóm chat thương lượng một chút, thời gian hẹn ăn cơm quyết định là bảy giờ tối, về phần địa điểm, Mạnh Ninh còn đang rối rắm, Hoắc Tư Niên cũng không quá hiểu biết về những người bạn cùng phòng của Mạnh Ninh, không rõ sở thích của các cô ấy như thế nào, vì thế sau khi dò hỏi ý kiến của các cô xong, Hoắc Tư Niên trực tiếp gửi tin nhắn cho trợ lý của mình, bảo Viên Dịch bày mưu tính kế chọn nhà hàng.
Chẳng mấy chốc, Viên Dịch gửi địa chỉ dùng cơm đến, cũng nói: “Nhà hàng này có rating cao, món ăn ngon, view cũng đẹp, rất được người trẻ tuổi yêu thích, anh Niên đưa chị dâu đến đây hẹn hò chắc chắn sẽ không lệch đi đâu được~”
Hoắc Tư Niên cong môi: “Cảm ơn.”
Ngay sau đó Mạnh Ninh gửi địa chỉ vào trong nhóm chat, Hoắc Tư Niên thản nhiên nói: “Đến giờ hẹn anh sẽ bảo Viên Dịch đến trước đón các cô ấy.”
“Vâng ạ.”
Thấy vẫn còn sớm, các hạng mục thi đấu trên sân thể dục vẫn còn chưa kết thúc, Mạnh Ninh nhịn không được mà hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”
Hoắc Tư Niên dịu dàng kiến nghị: “Cùng anh về nhà trước thì sao?”
Từ giờ đến lúc hẹn ăn cơm còn hơn ba tiếng, nhà hàng mà Viên Dịch đề cử cách chỗ anh ở không xa lắm, Hoắc Tư Niên muốn đưa Mạnh Ninh về nhà nghỉ ngơi trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh cũng đang có ý này, trên đường về nhà, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh vui vẻ giống như sắp sửa ăn tết đến nơi vậy.
Tôn Dĩnh: “Nghe nói là nhà hàng này đắt lắm đó! Chi phí bình quân đầu người vậy mà đến tận năm trăm tệ! @Mạnh Ninh à, ví tiền của bạn trai cậu có thể chịu đựng nổi không vậy hả [rơi lệ]”
Tưởng Ý Hoan: “Đúng đúng đúng, hay là chúng ta vẫn nên đổi một nhà hàng giá rẻ hơn một chút đi, tớ thấy nhà hàng cá nướng ở gần trường cũng không tệ lắm, bốn người mà chỉ có hai trăm thôi, như thế là đủ rồi!”
Mạnh Ninh an ủi: “Chúng ta khó khăn lắm mới đi ra ngoài ăn một bữa cơm, đắt một chút cũng không sao mà~”
Tưởng Ý Hoan nhấp vào đường link của nhà hàng, nhìn lướt qua thực đơn một lần, có phần lo lắng: “Anh ấy sẽ không bị chúng ta ăn sạt nghiệp luôn chứ…”
Mạnh Ninh cười phụt thành tiếng, không nhịn được mà liếc nhìn Hoắc Tư Niên đang tập trung lái xe ở bên cạnh, trả lời đúng theo trọng tâm: “Chắc là không đâu.”
Ba người tám hăng say trong group chat, chẳng mấy chốc, Tôn Dĩnh phát hiện trong nhóm thiếu một người. Cô ấy nhìn danh sách các thành viên trong nhóm thì mới phát hiện người vừa rời nhóm là Tiêu Như Vũ.
Tôn Dĩnh lo lắng hỏi: “Tiêu Như Vũ rời khỏi nhóm chat phòng rồi, làm sao đây?”
Tưởng Ý Hoan: “Công chúa nhỏ cao quý khinh thường chơi chung với bọn mình, bọn mình cũng đừng để ý đến cô ta.”
Tôn Dĩnh thở dài, nói cũng đúng.
Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan có cùng suy nghĩ, Tiêu Như Vũ phản ứng ra sao, cô chẳng quan tâm chút nào.
…
Sau khi về nhà, Mạnh Ninh đi tắm trước, sau đó đầu tóc ướt dầm dề bước từ trong phòng tắm ra, cảm giác mệt mỏi trên người cũng giảm bớt không ít.
Hoắc Tư Niên chủ động nhận lấy nhiệm vụ sấy tóc giúp cô, cũng không biết trong lúc sấy tóc ai là người chủ động sáp tới hôn một cái, sau đó thì lập tức không thể tém lại được, hai người lăn lộn trên giường một hồi lâu, Hoắc Tư Niên không nhịn được, cọ xát ngón tay mảnh khảnh mềm mại của cô gái nhỏ, có ý ám chỉ.
Mạnh Ninh đỏ mặt, nghẹn ngào nức nở lắc đầu, hầu kết của người đàn ông nằm trước người cô thong thả nhúc nhích, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Nhanh lắm, anh cam đoan.”
Mạnh Ninh khụt khịt mũi, không tin tưởng cho lắm: “Lúc nào anh cũng là người nói mà không chịu giữ lời.”
Ánh mắt Hoắc Tư Niên sâu thẳm, khàn giọng dụ dỗ: “Chỉ cần mười lăm phút thôi.”
Nói rồi anh duỗi ngón tay út, vì thể hiện thành ý mà muốn ngoéo tay với cô bé trong lòng, Mạnh Ninh cau mày, do do dự dự vươn tay đáp lại anh, giống như một chú nai con sắp sửa rơi vào cái bẫy của gã thợ săn, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật không? Chỉ cần mười lăm phút thôi sao?”
Hàng mi dài của Hoắc Tư Niên hơi rũ, liếm môi cười: “Thật đấy.”
…
Mạnh Ninh cảm thấy lúc đó chính mình nhất định là bị cái người nào đó chơi ngải nên mới có thể ma xui quỷ khiến đồng ý, trên thực tế hai người ở trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ, nếu không phải có một cuộc điện thoại của Viên Dịch gọi tới thì cô cũng không biết là qua bao lâu nữa mới có thể ra khỏi phòng tắm.
Rửa tay cho bà xã xong, Hoắc Tư Niên cầm khăn lông tỉ mỉ lau tay cho cô, Mạnh Ninh bĩu môi, biểu cảm ai oán, lần này lòng bàn tay tê dại, cổ tay cũng mỏi nhừ, rầm rì phàn nàn: “… Lưu manh.”
Vốn nghĩ rằng sau khi cô về đây thì có thể tắm rửa rồi yên ổn nghỉ ngơi được một chút, ai mà ngờ được rằng mình lại bị bắt làm cái việc chân tay này, hơn nữa còn kéo dài đến một tiếng đồng hồ…!
Ý cười trên mặt Hoắc Tư Niên chưa từng tan đi, anh thong thả ung dung mà xem giờ, giỏi đoán ý người mà nhắc nhở: “Giờ cách lúc ăn cơm còn có hai mươi phút, giờ chúng ta xuất phát nhé?”
Mạnh Ninh hơi trừng to mắt, đã bắt đầu thấy luống cuống: “Sao anh không nói sớm hả, giờ mà đi thì đến muộn mất!”
Hoắc Tư Niên nhéo nhéo khuôn mặt nóng bừng của cô, dịu dàng an ủi: “Đừng vội, lái xe qua đó chỉ cần mười phút thôi.”
“Đều tại anh đó, đã hẹn rõ ràng là mười lăm phút, cuối cùng anh lại lừa em…”
Mạnh Ninh mặt đỏ tới tận mang tai mà đẩy ra bàn tay liên tục làm loạn của anh, tức giận chạy tới phòng để quần áo thay quần áo, Hoắc Tư Niên mặt dày đi theo, ngoài miệng còn nghiêm trang nói: “Để anh giúp em.”
Mạnh Ninh chặn anh ở ngoài phòng thay quần áo, chỉ chừa lại một kẹt cửa hẹp hẹp, hừ hừ nói: “Tự nhiên tỏ ra ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp.”
Nói rồi đóng cửa “Sầm” một tiếng, chặn người nào đó ở ngoài.
Nhìn cánh cửa đóng chặt cửa phòng thay quần áo, Hoắc Tư Niên nhịn cười, ngữ điệu lười biếng tản mạn, dõng dạc giải thích: “Do anh sợ tay em mềm nhũn không có sức lực.”
Mạnh Ninh nghe được thì vừa thẹn vừa bực, cả người đều xấu hổ đến xì khói như sắp bốc hơi tại chỗ, nhắm mắt lại kêu la: “Anh đừng có nói nữa có được không hả…!”
Cô giơ tay che lại lỗ tai nóng bừng của mình, bắt đầu điên cuồng lắc đầu, trong lòng mặc niệm “Không được nghe không được nghe không được nghe”.
Vì sao Hoắc Tư Niên lại phải có miệng vậy hả??
…
Trong lúc đó Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đã ra khỏi trưởng, lên xe của Viên Dịch, ba người chào hỏi lẫn nhau xong thì lập tức xuất phát đến nhà hàng trước.
Tôn Dĩnh nhìn tài xế ở hàng ghế trước, cứ luôn cảm thấy nam sinh này rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi vậy, vì thế cô ấy khẽ đẩy đẩy cánh tay Tưởng Ý Hoan, nhỏ giọng hỏi: “Ý Hoan, cậu có cảm thấy anh tài xế này quen lắm không?”
Tưởng Ý Hoan nhìn một cái, gật đầu nói: “Tớ cũng cảm thấy giống như là đã gặp ở đâu rồi ấy, nhưng mà lại không nhớ ra.”
Hai người đều cảm thấy nghi hoặc, vì vậy tag Mạnh Ninh trong nhóm, hỏi cô: “Ninh Ninh này, anh tài xế này là anh trai của cậu hả?”
Bên này Mạnh Ninh đã sắp đến nhà hàng rồi, vì thế rep lại: “Không phải, là trợ lý của Hoắc Tư Niên đó.”
“???”
Đọc được câu trả lời của Mạnh Ninh, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh nhìn nhau, hai người cũng không nhịn được, cười phụt thành tiếng, hơn nữa còn cười cực kỳ vui vẻ.
Tưởng Ý Hoan: “Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nói giỡn vậy hả ha ha ha ha ha!”
Tôn Dĩnh: “Ninh Ninh trên người ít nhiều cũng có chút thiên phú chọc cười nhỉ.”
Mạnh Ninh: “…”
Đã sắp ăn cơm cùng nhau rồi mà hai cái người này vẫn không chịu tin.
Trêu chọc Mạnh Ninh trong nhóm chat xong, Tôn Dĩnh nghĩ nghĩ, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, vì thế cô ấy căn cứ theo suy đoán của chính mình, lên mạng tìm kiếm một chút. Cho đến khi kết quả tìm kiếm xuất hiện, ý cười trên mặt cô ấy trong nháy mắt cứng đờ, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, bắt lấy cánh tay Tưởng Ý Hoan điên cuồng lắc mấy cái:
“Mau mau mau mau, cậu xem tấm ảnh này đi!”
Tưởng Ý Hoan thò lại gần nhìn một cái, là một tấm ảnh chụp Hoắc Tư Niên và trợ lý của anh ở sân bay, mỗi một tấm đều rất thanh cao, cô ấy lướt xem từng tấm, chỉ chỉ trợ lý ở bên cạnh Hoắc Tư Niên, nghiêm túc nói: “Ừm, trông quen lắm.”
Đâu chỉ là quen, cái người này rõ ràng đang ở ngay trên xe chứ đâu!
Tôn Dĩnh kích động đến độ sắp không ngồi yên được, ánh mắt của cô ấy điên cuồng ám chỉ với Tưởng Ý Hoan, bảo cô ấy mau nhìn tài xế hào hoa phong nhã đang ngồi ở hàng ghế trước kia, Tưởng Ý Hoan lại nghiêm túc nhìn thoáng qua, kế tiếp sau đó, hai mắt trừng lớn đến độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đây chẳng phải là trợ lý đi theo bên cạnh Hoắc Tư Niên đó sao?!
Hai người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ những gì Mạnh Ninh nói đều là sự thật hả???
…
Sau khi không ngừng tăng tốc, Mạnh Ninh rốt cuộc đã đến được nhà hàng trước các bạn cùng phòng. Cô bảo Hoắc Tư Niên lên lầu gọi món trước, còn chính cô thì ở tầng một chờ các bạn tới, thuận tiện giáp mặt rào trước với các cô ấy một chút.
Khi thấy xe của Viên Dịch rồi, Mạnh Ninh chậm rãi đi đến, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đã xuống xe, hơn nữa còn nhanh chóng chạy đến chỗ cô.
Tưởng Ý Hoan thở hồng hộc, sau khi xông tới thì câu đầu tiên chính là: “Mau, cậu nói cho chúng tớ biết mau lên, thế này rốt cuộc là sao thế hả!”
Ngữ khí của Tôn Dĩnh cũng cực kỳ kích động: “Tài xế mới đến đón bọn tớ vừa rồi thật sự là trợ lý của Hoắc Tư Niên hả?”
Vừa rồi Mạnh Ninh còn chuẩn bị sẵn một bụng những lời cần nói, giờ thì chẳng có câu nào có tác dụng cả, cô nghiêm túc gật đầu: “Thật đó, cam đoan không giả.”
Tôn Dĩnh vừa mừng vừa sợ, hưng phấn nói: “Má, nói cách khác là, bạn trai của cậu là Hoắc Tư Niên, những gì mà cậu nói trước đó không phải là đang đùa đúng không?”
Mạnh Ninh mím môi cười: “Đúng thế.”
Tưởng Ý Hoan hít sâu một hơi: “Má ơi, tớ có nằm mơ cũng không dám mơ mộng hão huyền như thế…”
Sinh thời (1), trợ lý của Hoắc Tư Nhiên mà lại làm tài xế cho cô ấy, hơn nữa cô ấy còn sắp ăn cơm tối cùng với Hoắc Tư Niên!
Tôn Dĩnh cũng rất cảm khái, chẳng trách chiều nay khi ở sân thể dục, chỉ nhìn bóng dáng của người nọ thì đã cảm thấy đó là một anh đẹp trai, không ngờ đó là Hoắc Tư Niên.
Ngôi sao quả nhiên là cách người thường một bức tường thật dày.
Thấy hai người bạn