Biết Mạnh Ninh muốn cùng về nhà với Hoắc Tư Niên, trên mặt Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh xẹt qua một tia hưng phấn có thể thấy được rõ ràng, đều bày ra dáng vẻ vô cùng thông cảm.
Tưởng Ý Hoan cho cô một ánh mắt kiên định: “Cậu yên tâm đi, nếu có kiểm tra phòng thì cứ giao cho bọn tớ.”
Tôn Dĩnh giống như gà con mổ thóc, cực kỳ đồng ý.
Các bạn cùng phòng tích cực như thế, nhất là trên mặt còn treo ý cười sâu xa khiến cho mặt Mạnh Ninh hơi nóng lên.
Sau khi tạm biệt các cô ấy xong, Hoắc Tư Niên lái xe đưa Mạnh Ninh về nhà, hai người ngoài ý muốn không nói với nhau lời nào, trong bầu không khí trầm mặc yên tĩnh ở trong xe dường như có chút vi diệu khó thể tả được thành lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh giả vờ bình tĩnh mà lén nhìn Hoắc Tư Niên ở bên cạnh, người đàn ông vô cùng tập trung lái xe, sống lưng thẳng tắp, những cảm xúc trên mặt cũng cực nhạt, cũng không chủ động bắt chuyện với cô. Mạnh Ninh phồng má, chậm rãi thu hồi ánh mắt, định sẽ làm dịu bầu không khí trong xe xuống một chút, vì thế mở bluetooth của di động lên, kết nối với loa trên xe, bật bài hát tiếng Anh mà ngày thường Hoắc Tư Niên thích nghe nhất lên.
Xe chậm rãi ngừng ở một chỗ ngã tư đường, âm nhạc vang lên bên tai, Hoắc Tư Niên ghé mắt nhìn Mạnh Ninh đang cúi đầu mân mê di động ở bên cạnh, khóe môi hơi lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhân lúc vẫn còn ba mươi giây dừng đèn đỏ, anh vươn tay, cầm lấy bàn tay trái mềm mại mảnh khảnh của cô gái nhỏ nắm trong lòng bàn tay, mập mờ ám chỉ mà nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cô.
Mạnh Ninh liếc anh một cái, cười tủm tỉm xoay bàn tay lại, cùng dán lên lòng bàn tay anh, biến thành tư thế mười ngón đan vào nhau.
Chú ý đến hành động nhỏ của cô gái, Hoắc Tư Niên nuốt một ngụm nước bọt, ngọn lửa khô nóng trong lòng đó không chút tiếng động mà chậm rãi lan tràn ra.
Mạnh Ninh đương nhiên không chú ý đến ánh mắt càng trở nên thâm trầm của người đàn ông, di động rung lên hai hồi, cô rũ mắt nhìn, là Tưởng Ý Hoan gửi voice message tới.
Cô không hề có bất kỳ phòng bị nào mà nhấp vào, ngay giây tiếp theo, bài hát tiếng Anh trong xe đã bị voice message trên WeChat thay thế:
“Mạnh Ninh! Tớ có tội, tớ thu hồi lại những gì mà tớ từng nói trước đó!”
Giọng nói hưng phấn kích động của bạn cùng phòng truyền đến, quanh quẩn bên trong chiếc xe yên tĩnh, giống như tự mang theo hiệu ứng 3D tuần hoàn đặc biệt, Mạnh Ninh sợ tới mức run bắn cả tay, vốn định tắt voice message đi nhưng tay lại trực tiếp mở tin tiếp theo:
“Gặp gỡ loại bạn trai như Hoắc Tư Niên này cậu tuyệt đối đừng do dự! Đêm nay làm hắn ngay cho tớ --“
Mỗi một chữ mà Tưởng Ý Hoan nói đều hùng hồn mạnh mẽ, giống như đây là một nhiệm vụ cực kỳ vẻ vang vậy. Mạnh Ninh đột nhiên mở to hai mắt, nghe đến mức lỗ tai lùng bùng, đầu cũng phát đau.
Hoắc Tư Niên nghe rõ ràng không sót một chữ nào, anh khẽ nâng mi, khuôn mặt tuấn tú dường như có điều suy tư gì đó, đôi mắt đen lặng yên nhìn cô gái ở trước mặt, bên khóe môi treo một độ cong cười như không cười, nghiền ngẫm mà nhắc lại: “Cô ấy kiến nghị em đêm nay làm anh à?”
Người đàn ông lười biếng tản mạn nghiêng đầu, âm cuối bỉ ổi giương lên, nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp.
Cả người Mạnh Ninh sắp đứng ngồi không yên, chưa bao giờ cảm thấy cái ghế phó lái này nóng bỏng như thế! Nhất là khi nghe Hoắc Tư Niên nói xong, cô chỉ hận không thể chết ngắc tại chỗ cho rồi!
Tại sao vào lúc này Tưởng Ý Hoan gửi voice message cho cô hả! Hơn nữa tại sao thế! Tại sao cô lại phải một hai nhấn mở nghe ngay tại thời điểm này hả?!
Hơn nữa còn kết nối bluetooth, mở bằng loa trên xe của Hoắc Tư Niên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh đỏ mặt, khô khan giải thích: “À… Bạn cùng phòng của em thích… nói mấy lời đùa giỡn tương đối kích thích như thế đó.”
“Chúng ta đừng để ý đến cậu ấy.” Coi như không nghe thấy gì là tốt nhất!
Hoắc Tư Niên liếm môi cười ra tiếng, thu hồi ánh mắt đang nhìn Mạnh Ninh về, chậm rãi đạp chân ga, tiếp tục lái về nhà.
Mạnh Ninh nhắm mắt lại giả vờ làm chim cút, nghe voice message xong thì cả nhạc cũng lười bật tiếp, âm thầm hít sâu một hơi, chỉ cần da mặt cô đủ dày, vậy thì người xấu hổ chính là Hoắc Tư Niên.
Sau khi thay đổi tư duy như vậy xong, tâm trạng của Mạnh Ninh mới bình phục lại một chút, mãi cho đến khi người đàn ông ở bên cạnh lại lần nữa đánh vỡ bầu không khí xấu hổ đó, tựa như chỉ lơ đãng mà mở miệng: “Vậy còn em?”
Trái tim Mạnh Ninh đập thình thịch, hoảng loạn giống như một chú nai con, lắp bắp nói: “Em, em thì sao chứ?”
Hoắc Tư Niên không nhìn cô, vẫn giữ dáng vẻ tập trung lái xe, sườn mặt anh tuấn góc cạnh chìm trong ánh đèn lộng lẫy, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Đêm nay có muốn thử chút kích thích với anh không?”
Mạnh Ninh hít hà một hơi, xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, cô há miệng, môi mấp máy nhưng lại không biết nói gì, nhìn đến đôi tay đang mười ngón đan xen của hai người, cô khẽ cắn môi, muốn lặng lẽ rút tay về.
Hoắc Tư Niên nương theo lực tay của cô mà thoáng buông tay, ngay vào lúc cô gái nhỏ sắp tránh thoát, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay cô, có chút trêu chọc có phần xấu xa, tóm lại là tràn đầy tính ám chỉ, vì thế cả người Mạnh Ninh giống như bị điện giật, lưng tê dại.
Trong nháy mắt sắp sửa bị mê hoặc, một chút lý trí còn sót lại giúp cô rút tay về.
Mạnh Ninh mím môi, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, tức giận mà phồng má không nói, nhìn từ góc độ của Hoắc Tư Niên vừa vặn có thể nhìn thấy đôi môi dẩu lên của cô gái nhỏ, hai má trắng mềm hơi phồng lên. Anh cảm thấy cảnh này giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, qua một lúc lâu mới nhớ ra, dáng vẻ bây giờ của Mạnh Ninh vô cùng giống một nhân vật trong phim hoạt hình mà Hoắc Sâm từng xem lúc nhỏ, hình như là Shin – Cậu Bé Bút Chì.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tư Niên nhất thời không nhịn được, trong cổ họng tràn ra tiếng cười khẽ sung sướng.
Nửa tiếng sau, xe rốt cuộc dừng lại ở bãi đỗ xe.
Mạnh Ninh giống như nhìn thấy được hy vọng, cởi bỏ dây an toàn chuẩn bị đẩy cửa xe bước ra, người đàn ông ở đằng sau lại chuẩn xác mà bắt được cổ tay cô, dễ như trở bàn tay mà kéo cô lại.
Mạnh Ninh vừa mới quay người lại, tay của người đàn ông đã dời đến eo cô, đè cô vào trong lòng mình, sau đó hơi thở mát lạnh sạch sẽ che trời lấp đất mà ập đến đây, đôi môi mỏng mở ra, ngậm cắn lấy cánh môi mềm mại của cô gái, hôn xuống thật sâu.
Cũng không biết anh rốt cuộc đã nhẫn nhịn và kiềm chế bao lâu mới có thể hung hăng, đã xảy ra không thể ngăn cản được như thế.
Tay Mạnh Ninh tì vào cửa xe, vốn dĩ muốn đẩy cửa bước xuống, giờ phút này đôi tay lại cứng đờ mà rũ xuống bên cạnh người, không biết làm sao.
Hoắc Tư Niên tỉ mỉ hôn, quyến luyến ở cánh môi mềm mại đỏ bừng của cô gái, rồi sau đó khẽ cắn lên môi dưới cô, đạt được một tiếng nức nở của Mạnh Ninh rồi thì lại dịu dàng an ủi cô, vừa ác liệt mà lại vừa biết chừng mực, khiến người xấu hổ buồn bực, vừa thẹn vừa thích.
Mạnh Ninh bị hôn đến độ mê man, giống như đã trải qua một hồi mưa rền gió dữ, đuôi mắt, lòng bàn tay và cả sống lưng đều ẩm ướt.
Qua một hồi lâu, Hoắc Tư Niên mới buông Mạnh Ninh ra, chuẩn bị đưa cô về nhà. Mạnh Ninh đỏ mặt, rầm rì mà ngồi ở ghế phó lái không nhúc nhích, không phải cô không muốn mà là chân mềm nhũn quá, không có chút sức lực nào cả.
Hoắc Tư Niên đi vòng từ bên kia sang, mở cửa ghế phó lái ra. Mạnh Ninh hơi ngưỡng đầu, cực kỳ tự giác mà vươn tay đòi ôm. Hoắc Tư Niên cười khẽ một tiếng, ôm ngang cô gái trong xe vào lòng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, mang theo hơi thở quyến rũ: “Sao thể lực càng lúc càng kém thế?”
Chỉ mới hôn vài cái mà chân đã nhũn ra rồi, vậy về sau đổi sang cái khác, có phải sẽ càng mềm hay không?
Đôi mắt sáng như sao trời của Mạnh Ninh hơi giận, nhéo thịt trên eo anh như trả thù, nhưng tiếc là quá cứng, vốn chẳng thể nào nhéo được.
Chẳng lẽ anh đã quên rồi sao, chiều nay cô vừa mới chạy tiếp sức 4x100m xong là ở bên cạnh anh ngay, vốn chẳng có được chút thời gian nghỉ ngơi tử tế nào.
Vậy mà anh còn không biết xấu hổ chê bai thể lực cô kém.
Mạnh Ninh hừ hừ, xụ mặt chỉ huy: “Anh mau lên coi, em phải về nhà nghỉ ngơi.”
Hoắc Tư Niên dịu dàng hỏi lại: “Mệt lắm sao?”
Mạnh Ninh ngoài miệng thì “Ừm” nhưng vẫn còn sức lực nằm trong lòng anh vung vẩy đôi chân thon.
Hai người đi từ chỗ đỗ xe đến, ở tầng B1 chờ thang máy, khi con số trên thang máy hiển thị “-1”, cửa thang máy mở ra, bên trong lại có người, nhìn dáng vẻ dường như là một cặp vợ chồng trung niên.
Ánh mắt bốn người chạm nhau hai giây, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của cặp vợ chồng trung niên nọ, Mạnh Ninh xấu hổ mau chóng chôn đầu vào ngực Hoắc Tư Niên, giống như đà điểu cố gắng che khuất hoàn toàn khuôn mặt mình.
Hoắc Tư Niên thật ra lại bình tĩnh, đối mặt với ánh mắt đánh giá thiện ý của người lạ, anh cũng chỉ hơi cong cong môi, cười giống như một con công xòe đuôi vậy.
Chờ Hoắc Tư Niên bước vào thang máy