Sau khi tạm biệt Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh về thẳng ký túc xá, nghĩ lại cái cảnh người nào đó mới vừa rồi cắn một cái lên má cô, Mạnh Ninh chột dạ mà lấy tay bụm mặt, rất sợ bị bạn cùng phòng nhìn thấy.
“Mạnh Ninh, cậu rốt cuộc cũng về rồi~” Nhìn thấy Mạnh Ninh vào ký túc xá Tôn Dĩnh hưng phấn mà chào hỏi với cô. “Phải rồi, ba tớ gửi cho tớ một thùng quýt từ dưới quê lên, tớ chia cho cậu một ít, đặt trên bàn của cậu đó~”
Thấy quýt ở trên bàn học, Mạnh Ninh cười tủm tỉm mà cảm ơn Tôn Dĩnh, Tưởng Ý Hoan đang vội vàng bổ sung bài tập cách đó không xa ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh vầng sáng hóng drama, chớp chớp mắt với Mạnh Ninh, vẻ mặt cười xấu xa.
Mạnh Ninh dễ xấu hổ, đỏ mặt không nhìn cô ấy, quay lại chỗ của mình.
Tưởng Ý Hoan quay đầu lại, thấy cô vẫn luôn bụm mặt thì không nhịn được mà hỏi: “Ninh Ninh, mặt cậu bị sao thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh thở dài, ậm ờ đáp: “Bị muỗi cắn.”
Nói rồi, Mạnh Ninh lấy tay ra, liếc nhìn vào gương một cái, dấu răng mờ mờ trên mặt đó ấy vậy mà đã biến mất rồi, cũng may là người nào đó không dùng sức, nếu không bị bạn cùng phòng thấy thì thật sự quá xấu hổ!
Trong ký túc xá chỉ có ba nữ sinh, Tiêu Như Vũ phần lớn thời gian không có ở ký túc xá, cho dù về cũng là lúc khuya, vì thế Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh bèn bắt đầu quấn lấy Mạnh Ninh hóng chuyện.
Mạnh Ninh nói sơ qua tình huống đại khái một lần, Tưởng Ý Hoan mở to hai mắt, ngạc nhiên nói: “Nói cách khác, hôm khai giảng báo danh đó, hai người đưa cậu đến đây một người là trợ lý của Hoắc Tư Niên, một người khác là cháu trai của anh ấy hả?”
Mạnh Ninh gật đầu. Tưởng Ý Hoan khẽ tặc lưỡi một tiếng, cảm thán: “Chẳng trách khi ấy tớ thấy anh đẹp trai kia quen lắm.” Hóa ra là người một nhà với Hoắc Tư Niên.
“Gen đẹp trai xinh gái của nhà này cũng mạnh quá đi!”
Tôn Dĩnh vừa gật đầu vừa nghiêm túc nói: “Mạnh Ninh cũng đâu có kém, sau này khi sinh em bé cùng với Hoắc Tư Niên nhất định sẽ càng đẹp hơn nữa~”
Mạnh Ninh: “…”
Có đôi lúc cô không thể không bội phục năng lực liên tưởng của bạn cùng phòng, cái chuyện xa lơ xa lắc như sinh con này mà cũng có thể nghĩ được tới.
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, Mạnh Ninh và các cô ấy đã nhận được khoản tiền thưởng bên phòng tài vụ trường gửi tới, xếp hạng nhì được ba trăm tệ, chia đều cho bốn người.
Nhận được tiền thưởng, Mạnh Ninh lập tức báo tin vui cho Hoắc Tư Niên trước nhất.
Lúc nhận được tin nhắn, Hoắc Tư Niên đang thương nghị với Trương Khiêm về việc muốn tham gia một chương trình giải trí Original Musician không lâu sau đó, thấy màn hình di động đen thui sáng lên một chút, anh theo bản năng rũ mắt nhìn lướt qua, ánh mắt hơi khựng lại rồi sau đó ra hiệu bảo người đại diện và các thành viên khác của đoàn đội (1) nghỉ ngơi mười phút trước, ngay sau đó cầm lấy di động mở tin nhắn mà Mạnh Ninh gửi đến ra.
Quả Chanh Nhỏ: “Anh ơi, em nhận được tiền thưởng rùi nè~ [vui vẻ][rải hoa]”
Quả Chanh Nhỏ: “Mỗi thành viên trong đội đều được chia bảy mươi lăm tệ nha! [chống nạnh][mắt lấp lánh]”
Nhìn tin nhắn bắn ra trong khung chat, khuôn mặt lười biếng hờ hững của Hoắc Tư Niên rốt cuộc xuất hiện vẻ dịu dàng, cong môi cười khẽ ra tiếng, tuy chỉ có bảy mươi lăm tệ nhưng cô gái nhỏ vẫn rất kiêu ngạo, dù sao thì cũng là nỗ lực nửa tháng mới có được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế anh nghiêm túc trả lời: “Bà xã anh giỏi quá, tham gia đại hội thể thao mà còn có thể được tiền thưởng.”
Quả Chanh Nhỏ: “Lúc trước không phải đã hẹn nếu lấy được tiền thưởng thì sẽ mời anh ăn cơm sao, không thì cuối tuần này luôn nhé?”
Mạnh Ninh nghĩ, bảy mươi lăm tệ thì chẳng mua nổi một món ở những nhà hàng xa hoa kia, vậy nên dứt khoát dắt Hoắc Tư Niên đến nhà hàng có bao sương ở gần trường, khách hàng đều là học sinh, vừa ngon vừa rẻ.
Hoắc Tư Niên mím môi, nghĩ đến việc sắp đi quay show, anh đành phải trả lời: “Tuần này không được rồi, anh phải đi thành phố B một chuyến, chờ anh quay lại đã nhé?”
Quả Chanh Nhỏ: “Một lời đã định nha~ làm việc chăm chỉ [đập tay][xông lên]”
Gâu Gâu Gâu: “Ừm, một lời đã định.”
Lúc Hoắc Tư Niên xem di động cùng với lúc họp khi nãy quả thực như hai người khác nhau, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kia là vẻ ôn hòa khó gặp, không khí trong cả phòng hợp trong nháy mắt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Người đại diện Trương Khiêm bất đắc dĩ đỡ trán, không cần nghĩ cũng biết nhất định là cô bạn gái nhỏ của vị đại ca này gửi tin nhắn đến, ngoại trừ cô ra thì chưa từng thấy Hoắc Tư Niên phơi phới hớn hở như thế với tin nhắn của ai. Cũng may từng trải qua nhiều lần như thế rồi, Trương Khiêm và Viên Dịch đã sớm quen rồi, những nhân viên công tác khác ở bên cạnh không hiểu mà hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập tò mò.
Trả lời xong tin nhắn, Hoắc Tư Niên lại nhìn chằm chằm di động thêm vài giây rồi mới chậm rì rì buông di động xuống. Anh ngước mắt, phát hiện tất cả mọi người trong phòng họp đang nhìn anh bằng vẻ mặt hóng chuyện. Hàng mi đen của anh hơi nhướng lên, ánh mắt lười biếng quét qua, mọi người sôi nổi lấy lại tinh thần, tỏ vẻ bình tĩnh mà làm việc của mình.
Có trời mới biết bọn họ sắp tò mò chết rồi, người vừa rồi gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Niên rốt cuộc là ai thế.
Ông chủ nhìn thế nào đều giống như đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, chỉ một ánh mắt cũng có thể dìm chết người ta!
…
Hoắc Tư Niên đi công tác hơn một tháng, Mạnh Ninh cũng hoàn toàn tập trung vào việc ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi CATTI sắp tới, hành trình mỗi ngày đều đi đi về về giữa bốn điểm ký túc xá – lớp học – thư viện – nhà ăn.
Đầu tháng mười hai, sau một trận mưa to lạnh lẽo ẩm ướt, toàn bộ thủ đô giống như vào đông chỉ trong một đêm, nhiệt độ giảm mạnh.
Sáng sớm Mạnh Ninh bò từ trong ổ chăn ra, trong ký túc xá rét căm căm, cô không nhịn được mà hắt xì một cái, trang phục hè trong tủ quần áo vẫn còn chưa kịp xếp lại, mấy bộ quần áo mùa thu mang về trường đợt quốc khánh vẫn còn để trong va li, Mạnh Ninh lấy một chiếc áo lông từ trong va li ra mặc vào.
Cũng không biết