Mạnh Ninh ngây ngốc đứng trên thềm bậc thang, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, luôn cảm thấy rất không chân thật.
Cô nuốt nước miếng nhuận họng, do dự mà mở miệng: "Anh.... Không phải là đang ở trong giảng đường hay sao?"
Hoắc Tư Niên Ừ một tiếng, cười khẽ, nói: "Buổi sáng ở trong đó, nhưng sau khi quay chụp kết thúc thì anh ra ngoài luôn rồi."
Bây giờ ở trong giảng đường chỉ có nữ nghệ sĩ kia và mấy diễn viên quần chúng, thế nhưng người ở bên ngoài đều cho rằng anh vẫn còn ở trong đó.
Mạnh Ninh thật sự cảm khái khả năng xuất quỷ nhập thần của người này, nhỏ giọng lầm bầm: "Sao anh không nói trước với em một tiếng chứ..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặc biệt là loại chuyện lớn như đến trường của họ để quay chụp như này.
Hoắc Tư Niên chậm rãi chớp chớp mắt, nghiêm trang nói: "Anh làm vậy chẳng phải là muốn tạo cho em một sự bất ngờ hay sao."
Mạnh Ninh: "..." Vậy mà lại bị Tưởng Ý Hoan đoán trúng rồi.
Nếu nói anh khiêm tốn thì, người vây xem tại chỗ càng ngày càng nhiều, anh lại còn dám ở dưới mí mắt mọi người mà đi xuống tìm cô. Nếu nói anh thích phô trương thì anh lại che đậy chính mình kín mít, bao nhiêu người qua lại cũng không ai nhận ra anh.
Thấy Mạnh Ninh không nói lời nào, Hoắc Tư Niên còn tưởng rằng ngạc nhiên đã biến thành kinh hãi, giọng điệu vô tội giải thích: "Vừa nãy anh có nhắn tin cho em rồi mà."
Mạnh Ninh Hả một tiếng, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, trên màn hình quả nhiên có một tin nhắn được gửi tới từ mười phút trước còn chưa đọc.
Gâu Gâu Gâu: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?"
Mạnh Ninh nhớ tới, vừa rồi có quá nhiều người, cô bị kẹp ở giữa đám người, hoàn toàn không cảm giác được chiếc điện thoại di động để trong túi xách đang rung lên, cứ vậy mà bỏ lỡ tin nhắn này.
Mạnh Ninh mím môi cười khẽ, chủ động nắm lấy tay Hoắc Tư Niên nhẹ nhàng đung đưa, có ý muốn xoa dịu bầu không khí: "Tuy rằng đích thực có hơi kinh hách, nhưng em vẫn rất vui vẻ."
Hoắc Tư Niên dắt cô bước xuống bậc thang, dịu dàng nói: "Trước đây không phải em nói rằng muốn mời anh ăn cơm hay sao? Bây giờ đi luôn nhé?"
Ngay từ lần đầu tiên Mạnh Ninh nói ra miệng, Hoắc Tư Niên đã luôn ghi nhớ trong lòng, lúc ở nơi xa vẫn một lòng ngóng sao ngóng trăng, chỉ chờ đợi vợ yêu dẫn anh đi ăn bữa cơm hoành tráng giá bảy mươi lăm tệ.
Mạnh Ninh cười tủm tỉm gật đầu: "Được thôi!"
Mặc dù là giờ ăn trưa nhưng hôm nay nhà hàng ngoài cổng trường lại ít khách hơn rất nhiều so với mọi khi, ít ra thì lúc đi vào cũng không cần phải xếp hàng.
Mạnh Ninh dẫn Hoắc Tư Niên đi đến một cửa hàng cá nướng, cửa hàng này được các sinh viên đại học A hưởng ứng, hương vị ngon miệng mà giá cả lại phải chăng. Bà chủ cửa hàng dẫn hai người tới một phòng riêng.
Đã gần hai tháng có lẻ không được gặp bạn gái, vốn dĩ Hoắc Tư Niên định thừa dịp không có người mà hôn Mạnh Ninh vài cái, thế nhưng căn phòng riêng của tiệm cá nướng này ấy vậy mà lại không có cửa!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên khẽ rít lên một tiếng, chỉ có thể âm thầm cất cái tâm tư rục rịch sắp nắng của mình vào sâu trong lòng mà thôi.
Lúc chuẩn bị gọi đồ ăn, Mạnh Ninh đưa thực đơn cho Hoắc Tư Niên, trong đầu cô bất thình lình xuất hiện bóng dáng của bạn cùng phòng, lúc này cô mới ý thức được là mình đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng.
Cô đã bỏ quên bạn cùng phòng ở trường mất rồi! Cô cùng Hoắc Tư Niên ra ngoài ăn cơm, thế nhưng lại quên không nói với mấy người họ rồi.
Mạnh Ninh vội vàng cầm điện thoại di động gửi tin nhắn vào trong nhóm: "@Tưởng Ý Hoan @Tôn Dĩnh, tớ với Hoắc Tư Niên đang ở tiệm cá nướng trước cổng trường, hai cậu lại đây ăn cùng tụi tớ đi."
Lúc này, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh, dựa vào ý chí vô cùng mạnh mẽ của mình, đã thành công chen chúc đến cửa giảng đường: "???"
Tưởng Ý Hoan: "Ý của cậu là, Hoắc Tư Niên đang ở cùng một chỗ với cậu? Hơn nữa lại còn là ở tiệm cá nướng ngay trước cổng trường?!"
"Đúng vậy." Mạnh Ninh rất chột dạ, đã bắt đầu sám hối trong lòng rồi.
Tưởng Ý Hoan: "Bấm huyệt nhân trung .jpg" (1)
Tôn Dĩnh: "Hít bình oxy .jpg"
Trách không được các cô ấy đều chen chúc đến cửa phòng giảng đường rồi mà cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Tư Niên đâu, thì ra người ta đã lén lút tìm bạn gái từ đời Tám Hoánh nào rồi!
Sau khi tâm tình đã khôi phục lại bình thường, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh dự định đi căng tin ăn cơm trước, các cô cũng không muốn làm bóng đèn, vì thế nên đã trả lời trong nhóm: "Vậy thì cậu với ai kia cứ tận hưởng thế giới hai người cho thật tốt đi, tớ và Tôn Dĩnh sẽ không đến quấy rầy đâu!"
Tưởng Ý Hoan cười Hê hê: "Nhắc khéo cho cậu biết nè, buổi chiều không có tiết học, hai người cứ chơi vui vẻ đi nhé [smirk]."
Tôn Dĩnh ở phía sau bổ sung: "Người ta thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn đó nha ~~~~"
"..."
Nhìn thấy câu Tiểu biệt thắng tân hôn, Mạnh Ninh rất không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Hoắc Tư Niên ngồi đối diện còn phải hỏi một câu: "Sao mặt em lại đỏ như vậy?"
Mạnh Ninh dẩu cánh môi lên, thấp giọng Hừ hừ: "Lỡ mặc nhiều quần áo chứ sao."
Hoắc Tư Niên đề nghị: "Vậy hay là em cởi ra đi?"
Mạnh Ninh dứt khoát lắc đầu, ra vẻ điềm tĩnh nhấp một ngụm trà.
Sau bữa trưa, Mạnh Ninh đang tính trở lại trường học, sau đó lại đến thư viện để ôn tập, sau Tết Nguyên Đán chính là phải thi suốt cả một tuần rồi, kỳ thi cuối kỳ đến trước kỳ thi CATTI (2), cô dự định ôn tập cho thật tốt, nói không chừng sau khi năm học này kết thúc, cô còn có thể nhận được học bổng.
Về phần Hoắc Tư Niên, hôm nay anh tới đây hoàn toàn chỉ là vì giúp đỡ một người bạn đóng vai khách mời tham gia một cảnh quay ngắn trong MV, về phần địa điểm quay phim, lúc ấy, đúng thật là do anh đưa ra ý kiến.
Không nghĩ tới, vậy mà lại để cho anh thật sự gặp được Mạnh Ninh rồi.
Mạnh Ninh nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi: "Anh, buổi chiều anh còn phải bận làm việc sao?"
Hoắc Tư Niên: "Không cần, chiều nay em có kế hoạch gì không?"
Mạnh Ninh: "Đến thư viện ôn tập, rất mau sẽ phải thi cuối kỳ rồi."
Vừa nghĩ đến buổi chiều mình cũng không có việc gì làm, Hoắc Tư Niên nghiêm túc nói: "Vậy thì anh đến thư viện cùng em."
Có lẽ là sợ Mạnh Ninh đuổi anh về nhà, Hoắc Tư Niên mở miệng trước: "Anh đọc sách một lúc, chắc chắn sẽ không quấy rầy đến việc ôn tập của em đâu."
Mạnh Ninh mím môi, bị phản ứng của Hoắc Tư Niên chọc cười, vì thế, cô bình tĩnh gật đầu: "Vậy anh đến thư viện cùng với em đi."
Hai người cùng nhau đi từ trong phòng riêng ra, bọn họ chân trước vừa đi, trong gian còn lại cũng có một cô gái bước ra.
Nhìn bóng lưng một nam một nữ, một cao một thấp, Tiêu Như Vũ cau mày, nhanh tay lẹ mắt mà chụp ảnh. Lúc mới bước vào tiệm này, cô đã cảm thấy bóng lưng của người con gái kia rất quen mắt, sau đó mới phát hiện ra là Mạnh Ninh, đã vậy lại còn tay trong ray với một chàng trai khá cao, hơi gầy, đeo khẩu trang, trông có vẻ quan hệ rất thân mật, người bên ngoài nhìn vào đều sẽ cảm thấy đây là một cặp tình nhân.
Nghĩ đến đủ loại biểu hiện của Mạnh Ninh ở trường học, Tiêu Như Vũ nhịn không được mà để ý nhiều hơn một chút.
...
Thư viện vào buổi chiều tương đối ít người, nhưng lại có rất nhiều người chỉ để lại sách giáo khoa để chiếm chỗ ngồi ở trong phòng tự học, Mạnh Ninh đành phải dẫn Hoắc Tư Niên đến Tàng Thư Các trên tầng tám, ở đó có chỗ trống, hơn nữa còn yên tĩnh hơn phòng tự học rất nhiều.
Hai người đi vào thang máy, nhìn con số đang không ngừng thay đổi trên thang máy, Hoắc Tư Niên hạ thấp giọng hỏi: "Hay là em về nhà ôn tập trong tuần thi sắp tới này đi?"
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Mạnh Ninh cẩn thận suy nghĩ vài giây, sau đó ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: "Vẫn nên ở lại trường thôi."
Ôn tập trong thư viện cùng với bạn cùng phòng, có vấn đề gì cũng thuận tiện giải quyết, hơn nữa, điều quan trọng là cô có thể tập trung tinh thần vào việc ôn tập.
Hoắc Tư Niên rất mất mát, vốn tưởng rằng thời gian mình trở về là vừa vặn, vừa vặn trùng với tuần thi kết thúc học kỳ của cô gái nhỏ, như vậy, mỗi ngày hai người đều có thể ở cùng một chỗ với nhau.
Cửa thang máy mở ra, Hoắc Tư Niên giống như một đứa trẻ, tự nguyện đi theo phía sau Mạnh Ninh, dưới mũ lưỡi trai là một vẻ mặt ai oán, thấp giọng nói: "Em không cần anh nữa sao?"
Nghe vậy, Mạnh Ninh kinh ngạc quay đầu lại, mí mắt dày cong vểnh lên giống như hai cái bàn chải lông xù, nhẹ nhàng chải hai cái: "Sao lại không cần anh được?"
Hoắc Tư Niên mím môi, trong giọng nói khó nén được cảm giác mất mát: "Thế sao em còn bỏ anh lại một mình ở nhà, thật là tàn nhẫn quá đi."
Mạnh Ninh: "..."
Chàng trai dũng mãnh này có phải là đang làm nũng với cô không vậy nè???
Mạnh Ninh dẫn theo Hoắc Tư Niên tìm được một chỗ ở gần cửa sổ, sau khi buông cặp sách xuống, cô xoay người sờ sờ đầu của người đàn ông ấy, giọng nói mềm mại thanh thúy đè xuống rất thấp: "Anh mà ở bên cạnh em thì em sẽ không thể nào chuyên tâm vào việc học được."
Hoắc Tư Niên: "Nhưng anh sẽ cố gắng hạn chế sự hiện diện của mình."
Mạnh Ninh chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt nai tơ trong suốt thanh thuần mỉm cười, giọng điệu vừa thành khẩn lại vừa nghiêm túc: "Có phải là anh không biết rằng mị lực của mình lớn đến mức nào hay không?"
Trong thư viện vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ nhân viên quản lý đang ở cách đó không xa thì cũng chỉ có Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh.
Mặc dù vậy, giọng nói của cô gái ấy vẫn rất nhỏ nhẹ, nhưng Hoắc Tư Niên lại nghe thấy rất rõ ràng.
Không thể không nói, đối với anh mà nói, những lời này vô cùng hữu dụng, vừa bay vào trong lỗ tai giống như là có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng xoa xoa trái tim của anh, ấm áp mềm mại, có chút không được tự nhiên ở trong lòng cũng bị cuốn đi.
Đôi mắt đen của Hoắc Tư Niên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Mạnh Ninh, im lặng vài giây rồi mới khàn giọng đáp lại: "Được, cái gì anh cũng nghe theo lời em."
Mạnh Ninh khẽ cười lên một cái, lấy sách giáo khoa ở trong cặp sách ra để ôn tập, Hoắc Tư Niên ngồi đối diện cô, đầu tiên là xem điện thoại di động, sau đó lại đứng dậy lấy quyển sách về đọc.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Mạnh Ninh đã làm xong hai bộ đề thi dịch thuật, sách trong tay Hoắc Tư Niên mới lật xem được mấy trang, vì không quấy rầy bạn gái ôn bài, Hoắc Tư Niên người này rất