Tối đến, Tưởng Ý Hoan và Tiêu Như Vũ một trước một sau về ký túc xá, nhìn thấy những chiếc hộp chưa kịp vứt ở trên bàn Mạnh Ninh, logo trên hợp dường như đều đang phát sáng, tuy rằng đã nghe Tôn Dĩnh kể chuyện này trong nhóm chat nhưng khi tận mắt nhìn thấy những món hàng xa xỉ đó, Tưởng Ý Hoan đã nói hai chữ “hâm mộ” đến mệt luôn rồi!
Cô ấy khẽ cảm khái: “Mấy cái hộp này cộng lại thôi là đã đủ để mua một căn hộ ở huyện thành nhỏ quê tớ rồi đó.”
Tôn Dĩnh nghe xong cũng ở bên cạnh điên cuồng gật đầu. Mạnh Ninh mím môi, nhớ đến những lúc ở cùng với Hoắc Tư Niên, thường ngày cũng chẳng thấy anh tiêu xài như thế, quần áo mặc ngày thường đều là những chiếc áo thun trơn đơn giản, không hút thuốc lá cũng không uống rượu, không có những chi phí phát sinh thêm, cẩn thận nghĩ lại thì người này đúng thật là một cậu thiếu niên năm tốt.
Chú ý đến những chiếc hộp đóng gói những món đồ xa xỉ trên bàn học của Mạnh Ninh kia còn có Tiêu Như Vũ. Cô ta giống như lơ đãng nhìn lướt qua, khi phát hiện logo của những món đồ hiệu đó, trong đáy mắt cô ta xẹt qua sự nghi ngờ, nhất là khi nghe thấy câu nói khoa trương kia của Tưởng Ý Hoan, cô ta càng là không nhịn được mà cười nhạt, trong lòng âm thầm phỉ nhổ, cái cô Mạnh Ninh này quả thật là có lòng hư vinh quá lớn.
Đống đồ nhiều vô số kể kia cộng lại giá trị ít nhất phải đến bảy chữ số, cô ta không hề tin rằng sau lưng một sinh viên bình thường như Mạnh Ninh lại có nguồn kinh tế lớn đến thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đầu tiên khai giảng khi Mạnh Ninh tặng cho mỗi người bạn cùng phòng một hộp mỹ phẩm dưỡng da với giá cao chót vót kia, Tiêu Như Vũ vẫn luôn rất nghi ngờ, còn cố ý đến tìm lớp trưởng để hỏi thăm tình huống. Cô ta nhớ rất rõ trên địa chỉ hộ khẩu của Mạnh Ninh là khu vực nghèo khó có tiếng, cha mẹ đã mất sớm, không thể có gia cảnh giàu có cho cô tiêu xài như thế được.
Nghĩ đến đây, Tiêu Như Vũ thu hồi ánh mắt khinh thường và ngạo mạn mà cô ta liếc đến chỗ Mạnh Ninh.
......
Sắp qua hai tháng, Mạnh Ninh và Hoắc Tư Niên vẫn luôn chia cách hai nơi, cũng may là chỉ cần có thời gian rảnh rỗi hai người đều sẽ gọi điện hoặc là video call cho nhau. Hai bên chia sẻ những chuyện thú vị xảy ra gần đây, Mạnh Ninh thỉnh thoảng cũng nhìn thấy những tấm ảnh leak liên quan đến hành trình của Hoắc Tư Niên trên Weibo, hiểu biết một chút lịch trình làm việc của anh.
Trung tuần tháng mười hai, cách tết nguyên đán còn nửa tháng, các bộ môn của hội sinh viên cũng đã bắt đầu soạn phương án biểu diễn cho bữa tiệc đêm nguyên đán, cũng cổ vũ các cán sự của hội sinh viên và các thành viên của câu lạc bộ tích cực tham gia.
Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan trước kia chỉ đăng ký vào câu lạc bộ làm gốm, so với các câu lạc bộ phải tham gia biểu diễn trong hội diễn văn nghệ mừng nguyên đán, nhiệm vụ của các cô rất đơn giản, đến lúc đó chỉ cần sang đó phụ trách việc hậu cần là được. Tôn Dĩnh khi đó nóng đầu đăng ký câu lạc bộ kịch nói, vì thế bị trưởng câu lạc bộ kéo đi diễn kịch nói, tuy rằng chỉ là một vai phụ nhưng lời kịch lại không hề ít, mỗi ngày khi về ký túc xá ngoại trừ làm bài tập thì còn phải đau khổ học lời thoại.
Mạnh Ninh nói với Hoắc Tư Niên những điều này, lại không nhịn được mà bắt đầu nhớ anh, vừa hồi hộp chờ đến kỳ thi cuối kỳ sau tết nguyên đán, vừa lại mong thời gian có thể trôi qua nhanh hơn một chút nữa, như vậy thì có thể gặp được Hoắc Tư Niên rồi.
Hoắc Tư Niên nhìn lịch trình, dịu dàng an ủi nói: “Chờ anh xong việc rồi thì sẽ về thăm em trước, có được không?”
Đáy lòng Mạnh Ninh lại bốc cháy lên một tia hy vọng: “Xong việc là khi nào thế?”
Hoắc Tư Niên thong thả cong môi cười, giờ lại không chịu tiết lộ: “Bí mật, đến lúc đó em sẽ biết thôi.”
Mạnh Ninh nhụt chí, theo bản năng cảm thấy còn phải đợi thật lâu mới đến “xong việc”.
Sáng thứ năm, Mạnh Ninh còn đang học một tiết Tiếng Anh Thông dụng cuối cùng, cách giờ tan học còn mười phút, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đã bắt đầu thảo luận giữa trưa ăn gì trong nhóm chat chung, một lát sau, Tôn Dĩnh ngồi ở cuối lớp đột nhiên gửi một đường link vào nhóm, sau đó điên cuồng tag hai cô bạn cùng phòng.
Mạnh Ninh rũ mắt nhìn, ánh mắt chợt khựng lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và bất ngờ.
Tôn Dĩnh: “Các chị em mau xem bài viết trên diễn đàn kìa! Mọi người đều đang thảo luận, nói Hoắc Tư Niên hình như đến trường của chúng ta quay MV!!!”
Tôn Dĩnh: “Trên diễn đàn đều như ong vỡ tổ cả rồi! Trên bài đăng đó còn có ảnh chụp của sinh viên, Hoắc Tư Niên thật sự đến trường của chúng ta đó, đang ở giảng đường chỗ khu giảng đường số bốn!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Ý Hoan nhanh chóng nhấp vào link rồi lướt xuống, đôi mắt hơi hơi trợn to: “Đậu, thật này!”
“Ninh Ninh, người đàn ông của cậu đến trường chúng ta quay MV, sao cậu không báo trước cho bọn tớ một tiếng hả!”
Tưởng Ý Hoan kích động mà lướt bài post, trên diễn đàn còn có rất nhiều người muốn kéo băng đi xin chữ ký, có người đăng ảnh lên, liếc mắt nhìn một cái ở giảng đường kia thì thấy toàn là người với người, hành lang thì càng là chen chúc nhau đến chật như nêm cối.
Trên bài đăng chỉ có một tấm ảnh chụp HD, vẫn là tấm chụp lúc người đàn ông đó vừa mới bước vào cổng trường. Đối phương mặc một bộ đồng phục xanh trắng đan xen, không hề có cảm giác không ổn, mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng sạch sẽ, mặt mũi tuấn tú, ngũ quan sâu sắc lập thể, bị đám người vây quanh mà tiến về phía trước, làn da trắng nõn dưới ánh nắng trắng đến gần như trong suốt.
Nhịp thở của Mạnh Ninh hơi khựng lại, lần này rốt cuộc khẳng định đây đúng là Hoắc Tư Niên.
Không phải anh còn đang vội vàng chạy show ở nơi khác sao?? Sao lại đột nhiên quay về rồi? Hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện ở trường các cô nữa!
Lúc này còn đang ở cách cô chỉ hai khu giảng đường mà thôi.
Đi theo phía sau Hoắc Tư Niên còn có một nghệ sĩ cũng mặc đồng phục, thấp hơn anh rất nhiều, chỉ là bị trợ lý ở bên cạnh bung dù che nên hoàn toàn không nhìn thấy mặt.
Các nhân viên đi theo cùng đi về phía giảng đường, nhìn thoáng qua khí thế không nhỏ.
Mạnh Ninh đã ngớ người luôn rồi, có phần trở tay không kịp, nhất là sau khi nhìn thấy tấm ảnh chụp lén của bạn cùng trường thì càng không thể tin vào hai mắt mình, nhỏ giọng lúng ta lúng túng: “Anh ấy chưa hề nhắc tới chuyện này với tớ bao giờ mà…”
Mấy ngày trước cô còn hỏi khi nào thì anh về thành phố A, tên kia vẫn cứ luôn úp úp mở mở không chịu nói, hóa ra là chờ chơi chiêu lớn đây.
Tưởng Ý Hoan nhịn cười, trong mắt lóe lên tia sáng hưng phấn, toàn bộ đều là dáng vẻ ship CP online, đè