Mạnh Ninh thành thật bước tới, chân càng bước lại gần Hoắc Tư Niên, tâm trạng cũng càng lúc càng bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Cô liếc nhìn giá trống, gạt đi sự tò mò trong mắt, nhẹ nhàng nói với Hoắc Tư Niên: “Anh Tư Niên, dì Lâm bảo em gọi anh ra ăn cơm trưa.”
Hoắc Tư Niên “ừm” một tiếng, thấy ánh mắt của cô gái nhỏ thỉnh thoảng nhìn vào dùi trống thì anh hơi nhướng mắt, khẽ cười, kiên nhẫn hỏi: “Thích trống hử?”
Mạnh Ninh chớp mắt, sững sờ hai giây rồi thành thật lắc đầu, cô chỉ nhất thời tò mò mà thôi chứ không thể tính là thích được.
Hoắc Tư Niên trầm ngâm, ngón tay thon dài thanh mảnh khéo léo linh hoạt nghịch dùi trống theo thói quen, chiếc dùi trống xoay nhẹ trên mu bàn tay. Mạnh Ninh tò mò nhìn, phát hiện anh xoay dùi trống còn tài hơn cả Hoắc Sâm xoay bút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có muốn chơi không?”
Hoắc Tư Niên chậm rãi cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng đến không ngờ, hai người một ngồi một đứng, Mạnh Ninh rũ mắt xuống, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Hoắc Tư Niên, trái tim cô đột nhiên loạn nhịp.
Mạnh Ninh tưởng rằng Hoắc Tư Niên đang hỏi cô có muốn chơi dùi trống hay không, thế là cô lắc đầu, hơi ngượng ngùng mỉm cười: “Em ngay cả bút còn không biết quay.” Huống chi là dùi trống dài như vậy.
Mạnh Ninh nói xong, Hoắc Tư Niên rõ ràng có hơi bất ngờ, sau đó nhếch môi cười thành tiếng.
Mạnh Ninh không hiểu tại sao anh lại cười, chỉ thấy người đàn ông trước mặt nhẹ nhàng xoay dùi trống nắm lại vào tay, dùng hai chân giẫm lên bàn đạp điều khiển dùi đánh trống trầm, thử vài lần, môi mỏng cong lên: “Anh sẽ làm mẫu trước một lần, sau đó em thử làm lại.”
Đôi môi hồng của Mạnh Ninh khẽ hé mở, hai má trắng nõn liền ửng đỏ, ngoài kinh ngạc còn có chút xấu hổ, hóa ra anh nói “chơi” là đang nói đến dàn trống, chứ không phải dùi trống.
Mạnh Ninh vô thức xoa xoa chóp mũi nóng rực, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Hoắc Tư Niên, chăm chú quan sát từng động tác của người đàn ông, cứ sợ rằng mình sẽ bỏ sót chi tiết nào đó, gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay tập trung vô cùng nghiêm túc.
Cho dù chỉ là đang tập luyện trong trạng thái thoải mái, Hoắc Tư Niên vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, tấm lưng rộng vững chãi thẳng tắp, tựa như tư thế ấy đã được hình thành qua nhiều năm. Anh không hề gắng sức song khí chất tỏa ra vẫn rất hơn người.
Sự chú ý của Mạnh Ninh vô thức bị chuyển hướng, mãi đến khi chiếc dùi gõ một tiếng “oành” vào mặt trống, phát ra âm thanh “bùm bùm” theo tiết tấu, tiếng động chói tai kia mới thoáng chốc dẫn dắt sự chú ý của một “quân nhân đào ngũ” như cô về.
Có lẽ vì ở quá gần bộ trống, Mạnh Ninh vẫn chưa quen với âm thanh này, màng nhĩ rung động theo nó, cô cũng vô thức lùi lại một bước nhỏ.
Trống khác với các loại nhạc cụ khác, âm lượng của nó rất to và dồn dập hơn, còn có mấy tiếng vang đinh tai nhức óc. Hoắc Tư Niên cũng biết điều này nên khi dùi trống tiếp xúc với mặt trống, lực đánh đã được anh giảm bớt, âm thanh phát ra không quá lớn nhưng vẫn dọa Mạnh Ninh giật bắn người.
Hoắc Tư Niên chú ý tới động tác nhỏ của cô gái, đuôi mắt hẹp dài khẽ cong lên, lông mi rũ xuống khẽ cười, điềm đạm nói, “Cầm dùi trống như thế này, duỗi thẳng cổ tay là được rồi.”
“Thế này này, điều khiển sức lực, đánh vào mặt trống là được.”
Hoắc Tư Niên trở thành một giáo viên kiên nhẫn, giảng giải về cách sử dụng dùi trống, nhưng sợ Mạnh Ninh không hiểu nên chỉ chọn một số thao tác cơ bản đơn giản, sau đó đưa dùi trống, nghiêng đầu về phía cô gái nhỏ trước mặt, ra hiệu cho cô làm thử.
Mạnh Ninh nuốt nước bọt, nhìn chiếc dùi trống anh đưa cho, rõ ràng lúc vừa mới nhìn cô đều ghi nhớ hết, nhưng lúc này não bộ của cô dường như đang ở chế độ khởi động lại, “đoàng” một tiếng trở nên trống rỗng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chán nản cúi đầu, cau mày, áy náy nói: “Anh Tư Niên, em xin lỗi, em, em không nhớ.”
Hoắc Tư Niên quả là bình tĩnh, không hề tức giận mà làm mẫu lại lần nữa. Mạnh Ninh vô cùng dè dặt cầm lấy dùi trống. Lúc sắp đánh vào mặt trống cô có vẻ hơi do dự, rốt cuộc người đàn ông bên cạnh khom xuống, đưa tay ra từ phía sau, nắm nhẹ cổ tay cô rồi hơi kéo về, dẫn dắt cô gõ lại từng nhịp từng nhịp rất chậm rãi.
Nhịp điệu của tiếng trống vô cùng mạnh mẽ vang vọng, truyền thẳng đến tai cô, ánh mắt của Mạnh Ninh nghiêm túc dõi theo động tác của người đàn ông, bàn tay ấm nóng đặt trên cổ tay cô như đang là ủi da thịt cô, liên tục quấy nhiễu tâm tình đang cố giả vờ bình tĩnh của cô.
Mạnh Ninh âm thầm phiền muộn vì bản thân không có tiền đồ, tim đập thình thịch, như thể bị mê hoặc, tay không còn chút sức lực nào.
Vì để phối hợp với Mạnh Ninh đang ngồi trên ghế dành cho người chơi trống, Hoắc Tư Niên tiến lại gần hơn một chút, không hề bị phân tâm tiếp tục hướng dẫn, hơi thở thuộc về riêng anh sạch sẽ lại thơm tho, thân nhiệt ấm áp khiến người ta không thể phớt lờ, cứ ùn ùn kéo đến rồi quét qua sạch tất cả, mạnh mẽ bao vây lấy Mạnh Ninh.
Nhìn ở một góc độ khác, cả hai dường như đang ôm nhau.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Mạnh Ninh cảm thấy chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể chạm trúng cằm anh, vì vậy cô lặng lẽ dựng thẳng lưng, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn, không dám cử động loạn xạ dù chỉ một chút.
“Đây là trống trung thứ tư, âm thanh hơi khác so với các trống khác, thử lại xem.” Vừa nói Hoắc Tư Niên vừa nắm lấy cổ tay Mạnh Ninh, dẫn dùi trống mà cô cầm đánh lên trống trung ở bên trái.
Cô gái nhỏ giống như một con rối gỗ bị sai khiến, tay hầu như không có chút sức lực nào, cứ để mặc anh điều khiển, cảm nhận được cô gái trước mặt mình cứng đờ người, Hoắc Tư Niên nhìn xuống, lúc này mới phát hiện cả người Mạnh Ninh đều căng thẳng, lông mi dày cong vút rũ xuống như hai chiếc bàn chải lông tơ nhỏ nhắn, khẩn trương bất an mà quét qua quét lại.
Hoắc Tư Niên nhướng mày, bất giác cong khóe miệng, đôi mắt đen láy thoáng hiện ý cười nhàn nhạt:
“Đang hồi hộp à?”
Anh lơ đãng hỏi, rõ ràng từng chữ, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, âm cuối hơi lên cao mang theo sắc thái dịu dàng.
Mạnh Ninh cắn nhẹ môi dưới, thành thật gật đầu, bởi vì cầm dùi trống quá chặt nên lòng bàn tay tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, trên chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Hoắc Tư Niên chầm chậm buông tay ra, không hiểu vì sao lại muốn cười, nụ cười trên