Ngay khi vừa dứt lời, xung quanh bỗng im lặng trong chớp mắt .
Hoắc Tư Niên mím môi, hô hấp hơi dừng, thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Anh cụp mắt, ra vẻ như đang suy nghĩ gì đó nhìn người con gái trước mặt. Cảm xúc trên khuôn mặt tươi sáng và thâm thúy không khác gì bình thường, nhưng suy đoán gì đó đột nhiên lóe lên trong tâm lý thì chỉ có mình anh biết.
Anh nhướng mày, đôi mắt đen láy ẩn chứa một tia tìm tòi nghiên cứu rất nhạt. Hoắc Tư Niên nở nụ cười như có như không, chẳng chút để ý hỏi: “Tại sao em lại lo lắng cho anh?”
Mạnh Ninh nhìn cái mũi của anh, nghi hoặc “A” một tiếng. Cô cảm thấy vấn đề này có chút dư thừa, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vì mũi của anh bị thương rồi.”
Chẳng lẽ không nên lo lắng sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái đáp án này thật sự ngoài dự kiến, nhưng rất hợp lý, không thể tìm ra một lỗi nhỏ nào. Lông mày Hoắc Tư Niên nhíu lại, “Cũng chỉ vì nguyên nhân này thôi à?”
Tâm tư Mạnh Ninh rất đơn giản, đương nhiên không hiểu rõ ánh mắt đầy ẩn ý của Hoắc Tư Niên. Cô gật đầu thật thà đáp: “Đương nhiên rồi.”
Ánh mắt cô gái trong veo sạch sẽ, trong lòng đang nghĩ gì gần như đều viết hết lên mặt, chân thành, thẳng thắn, bộc trực.
Hoắc Tư Niên hạ mi xuống, khẽ hừ một tiếng, khóe môi cong lên giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó rất buồn cười. Mạnh Ninh nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh Tư Niên, anh làm sao vậy?”
Hoắc Tư Niên lắc đầu, anh thờ ơ cất lời, giọng nói có vẻ lười biếng và bình thản: “Không có gì, chỉ là anh phán đoán sai chút thôi.”
Mạnh Ninh không biết có phải là bản thân bị ảo giác hay không mà lại cảm thấy hình như trong không khí đã có thêm một thứ gì khác. Mặc dù không biết bây giờ trong lòng Hoắc Tư Niên đang nghĩ gì, nhưng cô vẫn nhạy bén nhận ra được sự thay đổi cực kỳ nhỏ bé trong cảm xúc của người đàn ông so với vừa rồi.
Cô đang chuẩn bị hỏi thì bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhìn thời gian. Lúc này cô mới nhớ ra nhiệm vụ của mình khi tới phòng tập nhạc, vội nói: “Anh Tư Niên, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta quay về đi."
"Ừm."
Hai người đi ra khỏi phòng tập nhạc, men theo hành lang dài có mùi hoa ở bốn phía đi về phía nhà lớn. Ánh nắng lúc giữa trưa chiếu qua những chùm hoa tử đằng trên đầu, tạo thành vệt sáng loang lổ rơi vào hai thân hình một cao một thấp, cũng nhẹ nhàng phác họa ra đường bờ vai thon gầy phóng khoáng của người đàn ông.
Từ khóe mắt, Mạnh Ninh thầm chú ý thấy vóc dáng của người đàn ông bên cạnh rất cao, so với Hoắc Sâm cao 1m75 thì cao hơn rất nhiều, cao đến nỗi khi cô ghé mắt nhìn đối phương, tầm mắt cũng khó khăn lắm mới chạm tới bả vai anh.
Thật ra Hoắc Sâm cũng rất cao. Sau này khi lớn lên cậu cũng sẽ cao như Hoắc Tư Niên sao?
Mạnh Ninh hơi cúi đầu xuống, để mặc mái tóc dài xõa tung ra, dưới ánh mặt trời vài sợi tóc mái lòa xòa trên trán trông giống như những sợi lông tơ. Mạnh Ninh nhìn những bước chân dần dần cùng nhịp của hai người, đột nhiên cảm thấy bản thân mình có hơi thấp.
Trong lúc Mạnh Ninh suy nghĩ miên man, bên tai cô chợt truyền tới một giọng nói dịu dàng của người đàn ông: “Chơi trống có vui không?”
Mạnh Ninh ngước mắt lên, yên lặng nhìn về phía Hoắc Tư Niên. Ngũ quan cân đối tuần tú của người đàn ông được ánh sáng làm nổi bật đến nỗi trắng lạnh như ngọc, hàng lông mi dày rậm cũng biến thành màu nâu mềm mại, bao quanh đôi mắt đen nhánh thâm sâu.
Nếu không tính cái dùi trống bị Mạnh Ninh quẳng mất thì chơi trống cũng rất vui. Cô khẽ chớp mắt, gật đầu như gà con mổ thóc: “Vui lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dừng lại một chút, Mạnh Ninh bổ sung thêm một câu hối lỗi, “Nhưng lực tay của em quá lớn, rất dễ đánh hư trống."
Vì vậy vẫn không thể tùy tiện chơi thử.
Cô gái nhỏ nghiêm túc có chút đáng yêu. Hoắc Tư Niên liếm môi cười, rồi đột nhiên khom người xuống, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ lắm tóc của cô, cực kỳ tốt tính mở miệng: "Lần sau nếu rảnh anh sẽ dạy em tiếp."
“Anh không sợ em đánh hỏng đâu."
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị thu ngắn lại mà không hề báo trước. Hoắc Tư Niên khom lưng cúi người, tầm mắt đối diện với Mạnh Ninh giống như lần thứ hai họ gặp nhau, nhưng lần này anh lại nhẹ nhàng xoa đầu cô, có một loại cảm giác gì đó rất kỳ quái nhưng lại không giống lần trước nảy sinh trong lòng.
Mạnh Ninh ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc trước mặt, con ngươi đen trắng rõ ràng hơi mở to ra, đầu óc có phần trì trệ, không nói nên lời.
Hoắc Tư Niên cũng không động đậy, cứ như vậy kìm nén tính tình, cười như không cười nhìn Mạnh Ninh. Thậm chí anh còn ngả đầu xuống, cất giọng điệu lười biếng mỉm cười, mang theo một chút trêu chọc hỏi cô: “Em không muốn học sao?”
Khoảng cách quá gần, Mạnh Ninh có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng nhàn nhạt của người đàn ông, cùng với hương thơm mát lạnh dễ chịu trên người anh hòa vào ánh mặt trời trong lành ấm áp một cách rõ ràng.
Mạnh Ninh chậm rãi chớp chớp hai mắt, trái tim lại bắt đầu nhảy thình thịch không chịu khống chế, hơn nữa còn đang tăng tốc không ngừng.
Loại cảm giác này quá kỳ quái.
Cơ thể cô theo bản năng lùi về phía sau một chút, nói: “Em muốn học.”
Từ đầu đến cuối Hoắc Tư Niên đều nhìn chằm chằm vào Mạnh Ninh. Khi ánh mắt liếc đến vành tai đỏ như máu của