Nhìn theo chị Chu cầm cây gậy đi lên trên lầu, ở tầng một chỉ còn lại Hoắc Tư Niêng và Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh cau mày, vừa thẹn vừa bực: “Vừa rồi có phải bị ông nội nhìn thấy hay không?”
Hoắc Tư Niên sờ sờ chóp mũi, chớp chớp đôi lông mi đen như quạ, lúc này mới thành thật gật đầu, biểu tình vô cùng vô tội.
Khuôn mặt Mạnh Ninh trong nháy mắt đỏ bừng, cô tức giận véo cánh tay anh một cái để trút giận: “Vậy mà anh còn dám nói là do bình hoa trong phòng khách rơi rồi!”
Hoắc Tư Niên không trốn tránh, để cho cô véo, dù sao sức của cô gái nhỏ cũng không có bao nhiêu, anh chỉ cười nói: “Đây không phải là anh sợ em xấu hổ sao.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ làm như không có chuyện gì xảy ra thì không xấu hổ sao?
Mạnh Ninh tức giận phồng má, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Hoắc Tư Niên đi tới nắm lấy tay cô, Mạnh Ninh rút tay lại, hai tay để ở sau lưng, không muốn cho anh chạm vào, Hoắc Tư Niệm dứt khoát hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, anh dựa người qua, đưa tay ra, gục đầu vào vai cô, giọng nói mang theo chút lấy lòng, còn có một chút làm nũng: “Đều là lỗi của anh, không biết tại sao lại chọc giận bạn gái mất rồi?”
Mạnh Ninh mím môi, không lên tiếng, phải mất một lúc mới nhớ ra trọng điểm, vừa rồi hôn cũng hôn rồi, anh còn không nói cho cô anh với ông nội Hoắc nói gì ở trong thư phòng!
Ánh mắt Mạnh Ninh ai oán nhìn anh, đôi môi hồng hé mở: “Anh còn chưa có nói cho em chuyện gì đâu.”
Hoắc Tư Niên dựa vào vai cô đủ rồi, mới chậm rãi đứng dậy, nắm lấy tay cô ở phía sau lưng, rũ mắt nhẹ nhàng nói: “Ba anh hy vọng một ngày nào đó hai chúng ta sẽ đính hôn.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh sửng sốt, nói đến đính hôn là đang nói chuyện nghiêm túc sao?
Hoắc Tư Niên cười khẽ: “Nhưng mà ông lão cũng chỉ mới nói ngoài miệng như vậy thôi.” Cụ thể như thế nào còn phải chờ mấy năm nữa.
Trái tim đang treo lơ lửng của Mạnh Ninh rơi trở lại chỗ cũ, thấp giọng nói: “Không ngờ ông nội lại sốt ruột như vậy…”
Hoắc Tư Niên không nhịn được mà xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Đương nhiên, em là người duy nhất anh muốn cưới, sao bọn họ không chủ động hơn chứ?”
Mạnh Ninh ngơ ngác nhìn anh, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.
Ánh mắt người đàn ông chăm chú mà thâm tình, dịu dàng nói: “Anh sẽ chờ em chậm rãi lớn lên.”
Thời gian chớp mắt đã đến tuần kiểm tra cuối kỳ, cô tạm gác công việc dịch thơ sang một bên, chuẩn bị cho bài thi cuối kì, để không làm phiền Mạnh Ninh ôn bài, Hoắc Tư Niên cũng tỏ ra rất kiềm chế, chỉ trong lúc Mạnh Ninh rảnh rỗi mới gọi điện cho cô.
Gần một tuần mới thi xong, Mạnh Ninh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận được thông báo nghỉ hè của giáo sư Trần.
Tôn Dĩnh đã bắt đầu thu dọn hành lý về nhà, Tưởng Ý Hoan thì lại không vội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Dĩnh lấy quần áo mùa hè từ tủ quần áo ra, gấp lại, nhịn không được mà nói: “Ý Hoan, cậu không chuẩn bị về nhà sao?”
Tưởng Ý Hoan lắc đầu: “Mình tìm được việc làm gia sư, phải dạy bù suốt kỳ nghỉ hè cho học sinh, không thể về quê.”
Tôn Dĩnh tỏ vẻ đồng tình: “Vậy cậu và Ninh Ninh đều ở lại trường, chúng ta chỉ có thể gặp nhau lúc khai giảng, đến lúc đó mình sẽ mang cho các cậu đặc sản của quê hương mình.”
Mạnh Ninh còn đang lật xem tài liệu, nghe vậy cười tủm tỉm đáp lại: “Được nha!”
Buổi chiều, Tưởng Ý Hoan được giáo viên trung tâm vừa học vừa làm giới thiệu, thêm phương thức liên hệ của phụ huynh học sinh, nghe nói học sinh này sáu tháng cuối năm phải học lớp 11, cơ sở kiến thức tương đối kém.
Cô ấy tuy không phải Trạng nguyên kì thi Đại học, nhưng tốt xấu gì cũng là học sinh trọng điểm của huyện thành, dạy một học sinh cấp ba đối với Tưởng Ý Hoan không phải là chuyện khó.
Mạnh Ninh ôm một chồng sách dày cộp đi đến thư viện thì nhận được tin nhắn của Tưởng Ý Hoan, cô ấy vừa mới xuống tàu điện ngầm, nhìn thấy nhà học sinh dạy kèm đã bắt đầu cảm thấy bất an.
Ý Hoan: “Ninh Ninh, mình đột nhiên có dự cảm không lành, học sinh mà mình sắp dạy thật lạnh lùng xa cách a a a [rơi lệ]”
Ý Hoan: “Đây lầm quỷ gì vậy, mình không thể [cầu nguyện] [Amen]”
Sau khi đi tàu điện ngầm hơn một giờ, sau khi xuống ga tàu điện ngầm phải đi xe đạp công cộng hơn mười phút mới đến được khu biệt thự học sinh đang ở.
Nói cách khác, Tưởng Ý Hoan phải đi đường gần ba tiếng.
Mạnh Ninh an ủi: “Đừng lo lắng quá, hôm nay đi xem thử trước, nếu học sinh kia không dễ quản thì chúng ta đổi sang người khác.”
Tưởng Ý Hoan thở dài, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nếu không phải đối phương đưa ra phí học bù rất cao thì cô ấy cũng không muốn mệt mỏi giữa ngày trời nóng bức như vậy.
Cô ấy trả lời: “Mình sẽ cố gắng thử xem.” Suy cho cùng thì bây giờ cô cũng chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho mẹ.
Mạnh Ninh lại an ủi bạn cùng phòng vài câu, thầm nghĩ Hoắc Sâm bây giờ học là học sinh lớp 11 rồi, thành tích cũng không quá tốt, cô còn nghe ông nội Hoắc nói phải tìm cho Hoắc Sâm một gia sư để học bù, nếu đề cử Ý Hoan đi qua đó thì cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Mạnh Ninh cảm thấy nên hỏi trước tình huống của Hoắc Sâm trước một chút, vì thế cô nhấp mở ảnh đại diện chân dung manga Vua Hải Tặc, đánh chữ gửi đi: “Tiểu Sâm, nghỉ hè em có kế hoạch gì không?”
Lúc này Hoắc Sâm đang chơi game trong phòng thể thao điện tử, màn hình điện thoại đen như mực nhất thời sáng lên, cậu rũ mắt nhìn qua, giữa mày nhíu lại, chờ trò chơi kết thúc, mới nhấn vào, sau đó vô cùng lạnh lùng gõ hai chứ: “Không có.”
Sau khi gửi đi, đầu bên kia không có động tĩnh gì, Hoắc Sâm nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, tự hỏi có phải mình quá lạnh nhạt khi chỉ nhắn lại hai chữ hay không?
Cậu do dự hai giây, lại hỏi: “Tìm em có việc gì sao?”
Ngày thường Mạnh Ninh cũng không chủ động gửi tin nhắn cho cậu.
Mạnh Ninh châm chước cách dùng từ, giọng nói uyển chuyển nói: “Chị