Hôm thứ sáu, Mạnh Ninh biết Hoắc Tư Niên sẽ đến trường đón cô, vì vậy cô đã gửi nội dung đã dịch cho giáo sư Trần từ sớm, thu dọn cặp sách và đi gặp Hoắc Tư Niên.
Cô bước ra khỏi thư viện, từng bước bước xuống bậc thang, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô, hai mắt Mạnh Ninh khẽ nheo lại, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm.
Ở phía dưới bậc thang cách đó không xa, một người đàn ông thân hình thon dài vẫy tay với cô, Mạnh Ninh trợn to mắt, trên mặt nở nụ cười, cô tung tăng nhảy nhót xuống bậc thang, chạy về hướng Hoắc Tư Niên.
“Tại sao lại đợi em ở đây?” Mạnh Ninh kinh ngạc nhìn người trước mặt, trong mắt lộ ra ý cười.
Trước đây, hai người đều gặp nhau ở cổng trường, không nghĩ tới lần này anh lại đợi ở ngoài thư viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên cầm lấy chiếc ô trong tay cô mở ra, giọng nói ấm áp dễ nghe phát ra từ cổ họng: “Đương nhiên là muốn nhìn thấy em sớm.”
Ô mở ra che đi ánh mặt trời thiêu đốt phía trên hai người, Mạnh Ninh tự nhiên vươn tay ôm Hoắc Tư Niên, cười tủm tỉm mà tới gần anh.
Trong kỳ nghỉ hè có rất ít học sinh trong trường, xe ngoài trường được phép vào, xe của Hoắc Tư Niên đỗ bên bồn hoa cách đó không xa, anh nắm lấy bàn tay mềm mại mảnh khảnh của cô gái nhẹ nhàng nhéo nhéo, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay có mệt không?”
Mạnh Ninh thành thật gật đầu: “Có chút mệt mỏi.”
Mấy ngày nay khối lượng công việc phiên dịch có chút nặng nề, các đàn anh và đàn chị tham gia công việc phiên dịch đều lần lượt xin nghỉ phép về nhà vì trong nhà có chuyện, nhanh nhất cũng phải một tuần sau mới trở lại làm việc. Công việc ban đầu thuộc về bốn người bây giờ tất cả đều dồn lên người Mạnh Ninh và giáo sư Trần.
Mỗi buổi sáng Mạnh Ninh mở mắt, cô chỉ đơn giản rửa mặt, sau khi ăn sáng thì ở trong thư viện, từ sáng đến tối lật xem các loại tài liệu, hai mắt cô cũng sắp mù đến nơi rồi.
Đương nhiên, giáo sư Trần bên kia cũng không thoải mái. Ngoài việc phiên dịch, ông còn phải nhận tài liệu của Mạnh Ninh và góp ý chỉnh sửa cho cô.
Hai người cùng nhau lên xe, Hoắc Tư Niên cúi người giúp Mạnh Ninh thắt dây an toàn, nói: “Cuối tuần này có còn sức cùng anh leo núi không?”
Mạnh Ninh nhướng mi: “Sao đột nhiên nghĩ đến đi leo núi?”
Hoắc Tư Niên không nhịn được cười: “Anh nghe nói đêm mai sẽ có mưa sao băng Perseids*.”
*Perseids:là một trận mưa sao băng liên hoàn liên quan đến sao chổi Swift – Tuttlepresent. Các sao băng được gọi là Perseids vì từ vị trí đó chúng xuất hiện mưa sao băng (được gọi là điểm phát) nằm trong chòm sao Anh Tiên.
Hôm nay khi ở trong studio, anh đã nghe thấy cuộc thảo luận của mấy chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu xung quanh, nghe nói rằng nó sẽ chỉ xuất hiện năm năm một lần, là một cơ hội hiếm có.
Hoắc Tư Niên nghĩ có lẽ Mạnh Ninh cũng sẽ thích, nếu Mạnh Ninh rảnh rỗi thì anh sẽ đưa cô đi xem.
Quả nhiên, ngay khi anh nói xong, đôi mắt của cô gái bên cạnh anh lập tức sáng lên, đôi mắt trong veo đầy chờ mong: “Ý anh là chúng ta cùng nhau ngắm mưa sao băng sao?”
Hoắc Tư Niên bỗng cảm thấy mình hỏi đúng rồi, anh nhẹ gật đầu cười nhẹ: “Đi lên đỉnh núi Ngọc Sơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói đỉnh núi Ngọc Sơn là nơi tốt nhất để ngắm mưa sao băng.
Trên mặt Mạnh Ninh tràn đầy hạnh phúc: “Vậy thì khi nào chúng ta xuất phát?”
Hoắc Tư Niên: “Ngày mai thức dậy liền xuất phát, đến lúc đó cần ở trên núi một đêm.”
Mạnh Ninh “a” một tiếng, cô mở điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm, cần mang theo những thứ cần thiết nào nếu qua đêm ở trên núi?
Nhìn thấy cô gái nhỏ cầm điện thoại di động đánh chữ như bay, bộ dáng rất bận rộn, Hoắc Tư Niên đoán được những suy nghĩ trong lòng của cô, khóe môi nở nụ cười, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Không cần lo lắng, anh đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết để qua đêm trên núi rồi.”
Hoắc Tư Niên đều chuẩn bị tốt từ lều trại, tấm lót chống ẩm, túi ngủ, kính thiên văn, cho đến nguồn sáng di động, thiết bị sạc, hòm thuốc y tế.
Mạnh Ninh không cần mang theo bất cứ thứ gì, chỉ cần đi cùng anh là được.
Nghe Hoắc Tư Niên nói về việc sắp xếp tỉ mỉ cho chuyến cắm trại, vẻ mặt Mạnh Ninh nghiêm túc, cô yên tĩnh nhìn Hoắc Tư Niên, nhẹ nhàng nói: “Anh, cảm ơn anh đã suy xét chu đáo như vậy.”
Đưa cô đi ngắm mưa sao băng, còn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng điều gì cả.
Cô gái nhỏ đột nhiên nói lời cảm ơn, còn rất trịnh trọng, Hoắc Tư Niên hơi nhướng mày, vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa muốn cười, nhẹ nhàng nói: “Đây là việc bạn trai nên làm.”
Sau đó anh nghĩ lại rồi nói một lần nữa: “Nhưng muốn cảm ơn cũng được.”
Mạnh Ninh ở một bên nhìn anh, lông mi dày và cong giống như hai chiếc bàn chải nhỏ lông xù xù, đôi mắt to tròn liên tục chớp chớp.
Hoắc Tư Niên cong môi nhìn cô đầy ẩn ý, cuối cùng lười biếng cười: “Buổi tối trở về đổi cách cảm ơn khác.”
Mạnh Ninh: “...”
Mạnh Ninh trừng mắt nhìn anh một cái, khuôn mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng vành tai trắng nõn của cô đã hoàn toàn đỏ lên.
Mặc dù Hoắc Tư Niên không có giải thích, nhưng chỉ trong vài giây cô đã hiểu!
Thời gian hai người ở bên nhau càng lâu, Mạnh Ninh càng cảm thấy rằng chính mình là biểu hiện tốt nhất cho câu: gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần Hoắc Tư Niên thì đồi truỵ rồi.
…
Sáng thứ bảy, Mạnh Ninh ngủ một giấc đến khi tự tỉnh dậy, thò đầu ra khỏi chiếc chăn bông mỏng, ánh nắng bên ngoài cửa sổ lọt qua những khe hở rèm cửa mà chiếu vào. Cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, theo thói quen sờ điện thoại chuẩn bị xem giờ, không nghĩ đến ngủ một giấc mà đã đến gần trưa rồi!
Mạnh Ninh lập tức tỉnh táo, nhìn vị trí trống không bên cạnh, cô nhấc chăn vội vàng từ trên giường bò dậy.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, rõ ràng cô đã đặt đồng hồ báo thức là bảy giờ rưỡi sáng, tại sao lại không có chút âm báo nào, vừa mở mắt ra đã là mười một giờ???
Mạnh Ninh tắm rửa sạch sẽ bước ra khỏi phòng ngủ, còn chưa đi đến phòng ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa trong không khí, xâm nhập khứu giác của cô từng chút một.
Mạnh Ninh lần theo mùi thức ăn mà tiến về phía phòng ăn, liền nhìn thấy Hoắc Tư Niên cầm chén đũa từ trong phòng bếp đi ra, trên người mặc tạp dề hình vịt con màu vàng mà cô mua trước đó, có chút tương phản dễ thương, rất đáng yêu.
Hoắc Tư Niên ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Ninh đi tới, liền nghiêng đầu nhìn cô: “Anh đang chuẩn bị gọi em dậy, lại đây ăn tối.”
Ngủ đến giờ này mới tỉnh, hơn nữa Hoắc Tư Niên còn làm xong cơm trưa rồi, hai má Mạnh Ninh ửng hồng, cảm thấy xấu hổ nên vội vàng lê dép lê lộc cộc chạy tới.
Nhận lấy bát đũa người đàn ông đưa cho, Mạnh Ninh nhíu chóp mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không cố ý ngủ dậy muộn như vậy.”
Hoắc Tư Niên bình tĩnh “ừm” một tiếng, khuôn mặt lạnh lộ ra vẻ phúc hậu và biểu tình vô hại, nghiêm túc nói: “Tất cả đều là lỗi của anh, khiến em ngủ muộn như vậy.”
Hôm qua hai người đi ăn tối ở bên ngoài, vừa trở về thì Mạnh Ninh liền bị Hoắc Tư Niên ôm vào phòng tắm, lặp lại sự tình đã làm vào ngày hôm đó.
Mạnh Ninh nhớ kỹ kinh nghiệm lần đầu tiên và phản ứng của Hoắc Tư Niên, cho nên vừa bắt đầu liền hút hai phát, Hoắc Tư Niên thật sự không ngờ bạn gái nhà mình lại đột nhiên giở chiêu dùng miệng này với anh, càng khó tin hơn là thế mà anh lại không kìm được…
Mạnh Ninh rất vui khi thấy phản ứng của anh, mặc dù lần này ngắn hơn lần trước rất nhiều, cô chớp chớp đôi mắt to ngây thơ cười hỏi: “Hôm nay có thể kết thúc sớm hơn được không?”
Mạnh Ninh rất nghiêm túc hỏi, nhưng không hiểu sao sắc mặt của Hoắc Tư Niên tối sầm lại, diễn biến tiếp theo không giống như cô tưởng tượng.
Sau đó, việc chỉ mất một tiếng vào tối hôm qua đã nhân đôi lên trong tối hôm nay.
Đến khi Mạnh Ninh mơ hồ gối đầu lên gối, vẫn luôn cảm giác như một thế kỷ vừa trôi qua sao mà dài như vậy.
Buổi sáng, đồng hồ báo thức của Mạnh Ninh đúng giờ vang lên, nhưng nó chỉ đánh thức một mình Hoắc Tư Niên, anh tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, nhưng Mạnh Ninh vẫn đang ngủ, cô gái nhỏ thích cuộn tròn khi ngủ, mái tóc dài đen nhánh mềm mại rối