Mạnh Ninh nhìn về hướng chiếc xe bảo mẫu màu đen biến mất một hồi lâu, đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo quen thuộc:
“Có phải bộ tóc vàng của chú nhỏ nhà tôi ngầu lắm không?”
Mạnh Ninh quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy đó là Hoắc Sâm, cô thành thật gật đầu, dù sao thì đây cũng là một chuyện rất khó phủ nhận.
Hoắc Sâm đi tới, theo tầm mắt của Mạnh Ninh nhìn vào một vị trí nào đó ở bên ngoài cửa sổ, ngoại trừ bồn hoa và một ít cây cối thì chẳng có gì cả, nhưng cô lại đang ngẩn người một lúc lâu.
Hoắc Sâm không nhìn nữa, nhìn Mạnh Ninh từ đầu đến chân một lượt, giọng điệu lười biếng nói: “Cô đứng ở chỗ này để nhìn cái gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh hoàn hồn lại, im lặng nắm chặt điện thoại, khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp không nhìn ra một một chút cảm xúc dư thừa nào, mềm giọng nói: “Không nhìn gì cả.”
Hoắc Sâm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào gò má hơi ửng hồng của cô gái trong hai giây, liên tưởng đến lúc vừa rồi Mạnh Ninh đang ở cùng một chỗ với chú của mình, cậu nhướng mày giương mắt, dáng vẻ như đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, cũng không nhịn được nâng cao giọng hơn một tông: “Tôi đã biết rồi!”
Mạnh Ninh liếc cậu, con ngươi trắng đen rõ ràng sáng lấp lánh, không trả lời mà chỉ hỏi ngược: “Cậu biết cái gì?”
Cái đầu Hoắc Sâm lắc qua lắc lại, như thể đã nhìn thấu tâm tư của Mạnh Ninh, cậu hững hờ nói: “Cô không nỡ để chú nhỏ tôi đi đúng không?”
Hoắc Sâm vừa dứt lời, đôi mắt Mạnh Ninh liền hơi mở to ra, giống như một con thỏ bị giẫm vào đuôi vậy, thoáng cái khuôn mặt đã đỏ bừng, cô vội vàng lắc đầu, phủ nhận: “Tôi không có mà!”
Có lẽ là vì quá sốt ruột, giọng nói của Mạnh Ninh còn cao hơn bình thường một bậc, không hề dịu dàng hiền hòa nữa, cuối cùng cũng có chút cảm xúc.
Hoắc Sâm chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn phản ứng của Mạnh Ninh trong hai giây, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ không bình tĩnh của cô gái này, giọng điệu Hoắc Sâm rầu rĩ, không hài lòng hừ hai tiếng, "Không có thì không có thôi, cần gì phải hung dữ như vậy.”
Mạnh Ninh cũng nhận ra bản thân đã thất lễ, cô khẽ mím môi, thấp giọng nói một tiếng ‘xin lỗi’, sau đó gục đầu xuống chạy đi mất.
Nhìn bóng dáng của cô gái biến mất sau cửa phòng bếp, Hoắc Sâm thất bại nhíu mày.
Tại sao cậu lại dọa cho người ta chạy mất rồi?
Hoắc Sâm đến đây cũng không phải để cãi nhau với Mạnh Ninh, mà thực ra là do cảm xúc dâng trào làm cậu đột nhiên muốn đánh đàn dương cầm cho cô nghe, để Mạnh Ninh biết rằng, mặc dù chú nhỏ nhà mình rất lợi hại nhưng cậu cũng không kém.
Nhưng giờ Mạnh Ninh chạy trốn mất rồi nên Hoắc Sâm đành phải bỏ mấy ý tưởng đó đi thôi.
-
Sau khi nghỉ trưa, Mạnh Ninh quay lại phòng sách để xem lại bài học, ban đầu ông nội Hoắc muốn cô phụ đạo môn Ngữ văn cho Hoắc Sâm một chút, nhưng không hiểu sao vừa ăn xong bữa cơm trưa là Hoắc Sâm đã chạy đâu mất rồi.
Không lâu sau, màn hình điện thoại di động đặt trên bàn sáng lên một chút, Mạnh Ninh rũ mắt nhìn xuống, là tin nhắn do Hứa Dữu Dữu gửi đến, cô cầm điện thoại di động bấm vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một quả bưởi ngọt ngào: "Hu hu hu, tớ đã thức đợi cả đêm, sử dụng tận năm chiếc điện thoại di động để đoạt vé, thế mà tớ không lấy được một chiếc nào hết!"
Một quả bưởi ngọt ngào: “Cậu có tin không, 1888 cái vé mà chưa được 2 giây đã bị cướp sạch rồi [gào khóc]”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Những người hâm mộ của Hoắc Tư Niên đều là ma quỷ mà! Dù sao cũng phải để lại cho tớ một tấm chứ [đấm ngực]"
Nhìn hàng loạt tin nhắn do Dữu Dữu gửi tới, dù cách một màn hình, Mạnh Ninh cũng có thể cảm nhận được tiếng kêu rên của đối phương.
Cô khẽ cúi đầu, đầu ngón tay mảnh mai trắng trẻo đặt xuống màn hình, nghiêm túc gõ chữ: “Vé vào cửa của buổi biểu diễn thực sự quan trọng với cậu vậy sao?”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Đương nhiên là quan trọng rồi, tớ nằm mơ cũng ước được đi xem hiện trường biểu diễn của Hoắc Tư Niên một lần trước khi làm lễ trưởng thành QAQ."
"Tớ thích anh ấy lâu vậy mà giờ thậm chí cả một tấm vé tớ vào cửa tớ cũng không giành được [giậm chân]."
Mạnh Ninh mím môi, do dự không biết có nên nói cho Hứa Dữu Dữu biết chuyện mình quen với Hoắc Tư Niên hay không? Cho dù cô ấy không thể đến buổi biểu diễn, thì nếu đến lúc đó, để anh Tư Niên cho cô ấy một chữ ký, bù đắp cho sự mất mát của cô ấy, thì liệu tâm trạng của Dữu Dữu có trở nên tốt hơn không?
Nghĩ đến thái độ của Hoắc Tư Niên đối với cô, không biết Mạnh Ninh lấy tự tin từ đâu ra, nếu cô muốn xin chữ ký, Hoắc Tư Niên nhất định sẽ cho cô.
Nghĩ đến điều này, Mạnh Ninh thầm đưa ra một quyết định, vì vậy cô bèn gửi cho Hứa Dữu Dữu một tin nhắn.
“Dữu Dữu, cậu đừng buồn vậy mà, nếu cậu muốn có chữ ký của Hoắc Tư Niên, thật ra tớ có thể giúp cậu.”
Hứa Dữu Dữu: “Ninh Ninh, không phải cậu cướp được vé đấy chứ!!!”
Mạnh Ninh: “Tớ không có cướp được vé, nhưng tớ có quen biết Hoắc Tư Noãn, nếu muốn có một bức ảnh thêm chữ ký, có lẽ anh ấy sẽ đưa cho tớ.”
Khi nhìn thấy tin nhắn này, Hứa Dữu Dữu cau mày nhìn đi nhìn lại ba lần, xác nhận những lời này là do Mạnh Ninh gửi tới.
Hứa Dữu Dữu: “Ninh Ninh, bây giờ còn chưa tới giờ đi ngủ, tại sao cậu đã bắt đầu nằm mơ rồi vậy?”
Nhìn thấy câu trả lời của bạn mình, bàn tay đang gõ chữ của Mạnh Ninh dừng lại một chút, hình như Hứa Dữu Dữu không tin tưởng cô.
Mạnh Ninh: "Tớ nghiêm túc đấy, không có nói đùa đâu. Hôm nay tớ còn thấy anh ấy đánh trống Jazz ở nhà mà."
Mạnh Ninh đang chuẩn bị kể cho cô ấy nghe những gì đã xảy ra trong phòng chơi piano vào ngày hôm nay thì người ở đầu dây bên kia của điện thoại đã gửi tin nhắn cho cô. Cả màn hình toàn là "Ha ha ha ha ha."
"Ninh Ninh, tại sao trước đây tớ không biết cậu cũng biết nói giỡn vậy, tớ cười tới mức rớt nước mắt ra rồi nè ha ha ha ha ha."
Hình như Hứa Dữu Dữu đã bị chọc trúng điểm cười, lại gửi một tin nhắn ha ha ha ha khác. Mạnh Ninh im lặng một lúc lâu, sau đó cô đột nhiên cảm thấy có chút thất bại và cảm giác bất lực, Mạnh Ninh mím chặt môi, chậm rãi gõ chữ: “Tớ không nói đùa.”
Hơn nữa, trông cô giống như đang nói đùa sao?
Hứa Dữu Dữu: “Được rồi, tớ biết cậu đang an ủi tớ, tuy rằng lần này tớ không cướp được vé, nhưng trong tương lai vẫn còn cơ hội mà.”
“Tớ biết lịch trình gần đây của Hoắc Tư Niên mà, hiện tại anh ấy đang vội vàng chuẩn bị cho buổi biểu diễn rồi, còn có các loại huấn luyện thể chất nữa. Phòng làm việc của anh ấy vừa đăng ảnh chụp anh ấy tập luyện đây này."
Ý Hứa Dữu Dữu là, việc Mạnh Ninh bảo nhìn