Cô muốn giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho anh, muốn bảo anh đừng khóc, nhưng tay cô đang bị bó thạch cao, khiến cô không thể giơ tay lên được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Viên chỉ có thể khó khăn mở miệng, khó khăn lắm mới thốt ra hai từ: "Đừng..
khóc.." Nhưng vừa nói ra lại khiến cho cơ thể của nàng lại đau đến nhíu mày.
Mục Ngạn vội vàng nói: "Được, anh không khóc, em không cần nói chuyện." Anh biết cơ thể cô mỗi khi nói chuyện sẽ đau đớn đến mức nào.
Anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, nhưng giọng anh vẫn nghẹn ngào: "Em biết không? Khi em rơi xuống biển, anh cảm thấy như mình đã chết.
Em từng hỏi anh người mà anh yêu nhất là ai, hiện tại anh rất rõ ràng nói cho em biết, người anh yêu nhất chính là em, chỉ có một mình em thôi!"
Chỉ là những lời của anh lại khiến Tô Viên kinh ngạc.
Cô thậm chí còn tự hỏi liệu vết thương của mình có nghiêm trọng đến mức khiến thính giác của cô cũng có vấn đề luôn không.
Anh ấy nói yêu cô! Chỉ yêu mình cô?
Nhưng không phải Xán Xán mới là người mà anh ấy yêu nhất sao? Hay..
cô thực sự đã quên điều gì rồi?
Khi Tô Viên vẫn đang rối bời, anh lại kéo ghế, ngồi ở bên giường, chỉ yên lặng nhìn cô.
Chỉ lặng lẽ ngắm nhìn thế này thôi cũng đã là niềm hạnh phúc hiếm có đối với anh lúc này rồi.
"Viên, sau này anh sẽ không để em chịu tổn thương nữa, anh lấy tính mạng của mình ra thề." Anh kiên định nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của cô.
Anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ người phụ nữ này, không để cô bị tổn thương dù chỉ một chút.
Tô Viên sững sờ, trong nhận thức của cô, Mục Ngạn là một người đàn ông lạnh lùng, mọi ánh mắt và hành động của anh dường như chỉ dành cho Xán Xán.
Nhưng anh đã khóc trước mặt cô, nói rằng anh yêu cô nhất, và lập lời thề như vậy.
Vậy chuyện gì đã xảy ra giữa cô và anh?
Tại sao cô không thể nhớ? Là vì nó không quan trọng chút nào, hay là vì cô không muốn nghĩ về nó? Tô Viên cũng không rõ.
* * *
Những ngày sau đó, dưới sự điều trị cẩn thận của các chuyên gia bác sĩ và y tá trong bệnh viện, thương tích trên người Tô Viên cũng đã được cải thiện.
Mục Ngạn thì luôn túc trực bên cô, cơ hồ chỉ cần cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh.
Và cách anh nhìn cô, như thể anh đang nhìn một bảo vật dễ vỡ nào đó, như thể anh vô cùng lo sợ rằng nếu như trong quá trình hồi phục, nhỡ không cẩn thận anh sẽ mất đi cô.
Sau một thời gian, mặc dù lớp thạch cao trên tay Tô Viên vẫn chưa được tháo xuống nhưng cô không còn cảm thấy đau nữa.
"Có phải mình và Mục Ngạn đã xảy ra chuyện gì không? Mình rơi xuống biển cũng có liên quan đến anh ấy?" Tô Viên hỏi Xán Xán.
Khi cô hỏi câu này, đôi mắt của Xán Xán mở to nhìn Tô Viên với vẻ không thể tin được, "Cậu nói cái gì?"
Tô Viên lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Quan Xán Xán nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, "Cậu..
không nhớ gì sao?"
"Ừm, không nhớ.
Mặc dù cậu thường đề cập đến một sốchuyện, nhưng đối với mình, thì điều gì đó giống như chưa từng xảy ra.
Mình nghĩ, Có phải vì rơi xuống biển nên mình đã quên đi chuyện gì đó không."
"Vậy cậu không nhớ cậu và Mục Ngạn đã từng yêu nhau sao?"
"Ừm." Tô Viên gật đầu, "Mình nhớ rõ người mà anh ấy yêu chẳng phải là cậu sao? Làm sao anh ấy có thể yêu mình?" Trong mắt cô