Viên nhớ ra anh, nhưng lại quên đi bọn họ đã từng yêu nhau? Làm sao có thể như thế được.
Đối với anh, đây giống như một trò đùa hài hước nhất trên thế giới!
Nhắm mắt lại, anh hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn lạnh lẽo, "Tôi không tin."
Phải, không tin rằng một tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy lại bị cô lãng quên.
Không tin người phụ nữ sẵn sàng yêu mình, cho anh sự ấm áp, lại triệt để quên đi tình yêu của họ.
Trừ phi cô đích thân nói cho anh biết, nếu không, anh vĩnh viễn sẽ không tin!
Quan Xán Xán biết rằng bây giờ có nói gì cũng vô ích, vì vậy cô ngồi trở lại chiếc ghế bên cạnh, trong khi anh đang đứng thẳng, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm.
Anh siết chặt lòng bàn tay, như thể đang dùng nỗi đau đó để tê liệt chính mình.
Một lúc sau, cửa phòng được mở ra, y tá đẩy Tô Viên ra ngoài.
Và khi cô nhìn thấy anh đứng ở phía trước, cô mím môi cảm thấy lo lắng.
Anh đang nhìn cô, nhìn cô bằng ánh mắt chuyên chú như dò hỏi, cho dù cô cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh.
Nhưng khi y tá đẩy cô về phòng bệnh, anh không đi theo.
Tô Viên thở phào nhẹ nhõm, anh không đi theo cũng không sao, ít nhất tạm thời cô có thể ngừng suy nghĩ nên giải thích với anh như thế nào.
Chuẩn đoán của bác sĩ đưa ra, đó là do các dây thần kinh trong não bị kíc.h thích khi rơi xuống biển ở độ cao, dẫn đến quên đi một nửa ký ức.
Hoặc cũng có thể là do ý nguyện của bản thân cô hy vọng sẽ quên đi một số chuyện gì đó.
"Ý nguyện?" Nghe bác sĩ giải thích xong, sắc mặt anh nhất thời tái nhợt.
Làm sao có thể, muốn quên đi khoảng thời gian yêu nhau giữa hai người họ là ước muốn sâu thẳm trong lòng của cô chăng?
Tình yêu của họ, đối với cô, là đau khổ sao? Nó có phải là một gánh nặng không? Hay..
nó thực sự chỉ là vì đồng cảm?
"Vậy tôi nên làm gì để khôi phục trí nhớ cho em ấy?" Mục Ngạn nhìn bác sĩ chằm chằm hỏi.
"Chuyện này..
Chúng tôi đã kiểm tra não bộ của cô Tô, cũng không có khối u hay tắc nghẽn nào, rất khó tiến hành biện pháp chữa trị nào.
Có lẽ thường xuyên nói cho cô ấy biết về phần ký ức đã mất đi, thì ít nhiều cũng có khả năng khiến cô ấy nhớ lại.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể nhớ lại bằng phương pháp này."
Nói cách khác, cũng có một số người cả đời cũng không khôi phục được ký ức.
Mục Ngạn thân thể run lên, toàn thân có chút run rẩy.
Sau khi nghe bác sĩ nói xong anh cũng không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng.
Bốmẹ Tô vẫn đang hỏi bác sĩ về tình hình cụ thể của con gái họ.
Quan Xán Xán đuổi anh ra ngoài, nói: "Anh sẽ không trách Viên chứ? Việc cậu ấy mất trí nhớ không phải lỗi của cậu ấy.."
Tuy nhiên, cô còn chưa nói xong, Mục Ngạn đã giơ tay, đẩy cô sang một bên rồi tiếp tục đi về phía trước.
Quan Xán Xán tiếp tục đuổi theo.
Cứ như vậy, hai người đến cửa phòng bệnh, Mục Ngạn còn chưa nói lời nào, anh đã đẩy cửa phòng bệnh, Quan Xán Xán kéo Mục Ngạn nói: "Đừng, Viên hiện tại cần nghỉ ngơi, anh đừng quấy rầy cậu ấy."
Nhưng với sức lực ít ỏi của Quan Xán Xán, cô hoàn toàn không thể ngăn được Mục Ngạn.
Anh bước vào phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào Tô Viên đang nằm trên giường.
Dưới cái nhìn của anh, cô chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, cảm giác bất an ngày càng mạnh mẽ.
"Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn được nói chuyện riêng với em ấy." Mục Ngạn nói, nhưng thanh âm lại có chút lạnh lùng.
Hai y tá trong phòng và Quan Xán Xán sững người trong giây lát.
Quan Xán Xán vội vàng nói: "Mục Ngạn, anh muốn làm gì?" Cô sợ anh bị chuyện này kích động, sẽ làm chuyện tổn thương Viên.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì, chỉ nói vài câu thôi." Anh đáp: "Cho dù tôi tự làm đau mình, tôi cũng sẽ không làm hại em ấy!"
Lúc này Tô Viên mới hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy thì Xán Xán, cậu hãy ra ngoài với y tá trước đi." Vì chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Trong phòng bệnh im lặng.
Quan Xán Xán và hai y tá đã rời khỏi phòng.
Mục Ngạn chỉ nhìn Tô Viên.
Ánh mắt anh dường như sẽ định như thếnhìn cô cả đời.
Cuối cùng, cô là người phá vỡ sự im lặng trước.
"Anh không phải có lời muốn nói với em sao?"
"Em..
có còn nhớ những việc liên quan đến anh không? Có nhớ chúng ta bắt đầu hẹn hò như thế nào không? Có nhớ em đã từng nói qua sẽ yêu anh không? Cho dù chỉ là một chút cũng đươc." Anh hỏi cô với giọng khàn khàn, ánh mắt nhìn cô mang sự chờ mong.
Nhưng đổi lại, cô chỉ lắc đầu và nói "Xin lỗi!"
Điều anh muốn chưa bao giờ là lời xin lỗi của cô, anh chỉ