Tô Viên ở bên trong phòng bệnh nhưng dường như cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười có sự tuyệt vọng, đau khổ của Mục Ngạn, cảm thấy vô cùng buồn bã.
Mục Ngạn không yêu Xán Xán, mà lại yêu cô, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ!
* * *
Khi Tô Viên tỉnh lại thì đã là nửa đêm.
"Cô Tô, cô có muốn đi vệ sinh không?" Y tá còn tưởng rằng cô tỉnh lại vì cô muốn đi vệ sinh.
Tô Viên lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ là tôi không ngủ được thôi." Sau đó, cô lại liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, cô nhớ tới trước khi cô ngủ thiếp đi hình như anh vẫn còn ở bên ngoài, "Phải rồi, anh Mục..
sau đó như thế nào rồi?" Cô không nhịn được hỏi.
Y tá với vẻ mặt buồn bã nói: "Anh Mục đã luôn ở bên ngoài phòng bệnh."
"Cái gì?" Tô Viên kinh ngạc hỏi, "Luôn ở bên ngoài sao?"
"Đúng vậy."
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng bệnh, đã hơn 2 giờ sáng.
Nói cách khác, anh đã ở ngoài hơn 10 giờ.
"Không có ai khuyên anh ấy trở về nghỉ ngơi sao?" Tô Viên lại hỏi.
"Cô Xán Xán có khuyên anh ấy về, nhưng anh ấy không nghe." Y tá đáp.
Suy nghĩ một chút, Tô Viên nói với y tá: "Tôi muốn gặp anh ấy, cô có thể giúp tôi đẩy tôi ra ngoài không."
"Nhưng đã khuya rồi, nếu đi ra ngoài thế này rất dễ bị cảm." Y tá nói.
"Không sao, chỉ cần mặc thêm quần áo là được." Tô Viên nói.
Bên ngoài phòng bệnh yên tĩnh, xuyên qua cửa kính trên hành lang, Tô Viên có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào người anh, mang đến một cảm giác cô đơn khó tả.
Như thể chỉ còn lại mình anh, bên cạnh anh chẳng còn gì cả.
Y tá đẩy Tô Viên về phía Mục Ngạn, tiếng bước chân và tiếng xe lăn càng rõ ràng.
Cơ thể Mục Ngạn đột nhiên run lên, anh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia không dám tin.
Tô Viên nói với y tá phía sau: "Tôi muốn nói chuyện riêng với anh Mục."
Y tá có chút bối rối, dù sao cô ấy cũng chịu trách nhiệm quan tâm đến sự an toàn của Tô Viên, nếu Tô Viên có chuyện gì thì cô ấy sẽ chịu trách nhiệm.
"Nếu không thì cô có thể đến hành lang phía đối diện cũng được." Tô Viên đương nhiên cũng hiểu sự lo lắng của y tá.
Cô y tá gật đầu rồi rời đi.
"Anh không quay về nghỉ ngơi sao? Tại sao anh lại ở đây một mình?"
"Em có muốn anh về không?" Anh hỏi ngược lại.
Cô gật đầu, "Cứ như vậy anh sẽ dễ bị bệnh, bệnh rồi sẽ không tốt đâu."
Anh rũ mắt xuống, cúi đầu, thản nhiên nói: "Nếu như thật sự bị bệnh, có lẽ như vậy cũng tốt."
Có vẻ như anh ấy đang từ bỏ chính mình.
Sau đó, không biết như thế nào mà cô lại đưa tay ra nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán anh.
Lúc chạm vào, cơ thể anh run lên dữ dội.
Động tác giơ tay đối với cô thật ra tương đối khó khăn, ít nhiều sẽ khiến cô cảm thấy đau, nhưng lúc này, nếu cô không không đưa tay chạm vào anh, cô cảm thấy người đàn ông này sẽ sụp đổ.
"Không biết tại sao, em lại mất đi những ký ức đó.
Nếu chúng ta thật sự yêu nhau, vậy em nghĩ anh nhất định là một người bạn trai tốt.
Nhưng hiện tại khi em nghĩ đến việc chúng ta đã từng yêu nhau thì có cảm giác như không chân thật."
"Không chân thật?" Mục Ngạn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô.
"Anh tài giỏi lại đẹp trai, hồi đó lúc còn học đại học có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, còn em chỉ là một cô gái vô cùng bình thường không có gì nổi bật cả."
Anh giơ tay, nắm lấy tay cô, áp tay cô vào má anh.
Lực của anh không mạnh nhưng vẫn khiến cô cảm thấy hơi đau.
"Vậy, như thế này cũng là không chân thực sao?" Giọng anh vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
"Chúng ta bắt đầu như thế nào?" Cô nhịn không được hỏi.
Lông mi anh khẽ run, "Ở bên bờ sông, lúc đó tay anh bị thương, em kéo tay anh nói nhất định phải đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, anh không đi, sau đó anh có hỏi em rằng em có nguyện ý yêu anh không, và em đã đồng ý, từ đó chúng ta bắt đầu mối quan hệ hẹn hò." Hồi ức này đối với anh mà nói, chính là vô cùng quý giá, trong những ngày không tìm được cô, những ký ức ấy như những đoạn phim cứ tua đi tua lại trong tâm trí anh.
Tô Viên nghe vậy bèn sững sờ, cô chưa từng nghĩ lúc đó mình lại to gan như vậy.
"Sau đó thì sao?" Cô không