Lúc này đã là 4 giờ chiều, nhưng ánh mặt trời vẫn còn có chút chói mắt, cô gần như theo bản năng vùi mặt vào lòng anh, điều này khiến tâm trí anh run lên bần bật.
Khi bố mẹ Tô nhìn thấy con gái mình được Mục Ngạn ôm vào, hai mắt trợn tròn.
"Cậu..
sao cậu có thể ở cùng con bé..
không phải nó nên ở cùng tiểu Vương sao?" Giọng nói của bố Tô có chút lạc điệu.
"Bây giờ em ấy ngủ rồi, cháu đưa em ấy về phòng trước." Mục Ngạn nói với giọng nhỏ nhẹ, hiển nhiên là không muốn bởi vì tiếng nói chuyện mà đánh thức người đang ngủ.
Bố mẹ Tô đành phải đi theo phía sau, chỉ thấy anh cẩn thận đặt con gái lên giường, sau đó đắp chăn, bộ dáng cẩn thận như vậy lại khiến người ta động lòng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu và con bé là như thế nào?" Bố Tô vừa ngồi xuống đã hỏi.
"Hôm nay ở trung tâm mua sắm, cháu tình cờ gặp em ấy và Vương Dũng Bân nên đã lái xe đưa họ về.
Vì em ấy ngủ gật trong xe nên cháu đưa Vương Dũng Bân về khách sạn trước, sau đó đưa em ấy về nhà."
"Hiện tại người cũng đã đưa về tới nhà rồi, cậu có thể về được rồi." Bố Tô lên tiếng đuổi người.
Mục Ngạn đứng dậy, vừa định rời khỏi thì anh đột nhiên quay đầu nói với bố mẹ Tô: "Bác trai bác gái, cháu và em ấy không có chia tay, cháu cũng không bao giờ chia tay." Nói xong sau đó anh quay người rời đi.
"Cậu ta đang nói cái gì vậy! Không chia tay là có ý gì? Chuyện này chỉ dựa vào một mình cậu ta đưa ra quyết định à?" Bố Tô tức giận nói.
"Ít nhất thì cậu ta thật sự vẫn còn yêu con bé, vậy tại sao ông lại tức giận? Hãy để con bé tự quyết định về tình cảm của nó đi!" Mẹ Tô lên tiếng.
Bố Tô nghe vậy liền thở dài, nhưng không nói gì nữa.
* * *
Tô Viên đột nhiên phát hiện ra rằng, khi cô đưa Vương Dũng Bân đến nhiều danh lam thắng cảnh khác nhau trong thành phố, cô sẽ luôn nhìn thấy Mục Ngạn.
Một lần có thể nói là tình cờ, nhưng hai ba lần thì sao?
Sau này, dù cô có ngu ngốc đến đâu, cô cũng có thể biết đó là cố ý.
Tuy nhiên, khi cô hỏi anh thì anh trả lời: "Đề phòng em bị thương lần nữa."
Trong thời gian dẫn Vương Dũng Bân đi tham quan, cô giúp anh ta chụp lại những bức ảnh để làm kỉ niệm.
"Tô Viên, hay là chúng ta chụp chung với nhau vài tấm đi, tôi có thể đem những bức hình đó cho mẹ tôi xem, mẹ tôi cũng muốn nhìn thấy cô."
Tô Viên nghe vậy lập tức đồng ý, "Được!"
Nhưng họ phải tìm người chụp ảnh cho mình, vì vậy cô nhìn sang Mục Ngạn ở bên cạnh, "Anh có thể chụp ảnh giúp em và anh Vương không?"
Mục Ngạn nhìn chằm chằm Tô Viên không nói lời nào.
Ngay khi Tô Viên đang suy nghĩ xem có nên tìm một người qua đường giúp cô hay không, thì anh đã lấy chiếc máy ảnh từ tay cô.
"Em có nhớ lần trước em cùng anh chụp ảnh là khi nào không?" Anh đột nhiên hỏi.
Cô và anh đã từng hẹn hò, nhất định phải chụp ảnh chung, vậy ảnh của họ sẽ như thế nào?
Buổi tối, sau khi đưa Vương Dũng Bân về đến khách sạn,