Chương 34: Cưỡng ép ngậm tinh hoàn (H)
“Sướng không?” Diệp Lệ Thành cọ vào cổ Thẩm Ngữ.
Thẩm Ngữ ngửa cổ ra sau, bây giờ cô giống như búp bê tình dục chịu sự điều khiển của anh, toàn bộ cảm quan đều bị dương vật thô to phía dưới chi phối, trong miệng vô lực hừ hừ trả lời, “Sướng…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu gối cô càng lúc càng cong xuống theo động tác ra vào, mặc dù Diệp Lệ Thành đã đưa tay giữ cô lại nhưng Thẩm Ngữ vẫn bị đâm đến gần như ngã ra đất.
“Chú a —— Chú, đừng mà, chân em mỏi…”
“Chỉ mới như vậy mà đã mỏi? Tôi còn chưa chịch em mà.” Diệp Lệ Thành rút dương vật ra, kéo một cái đệm mềm qua, đẩy Thẩm Ngữ nằm lên đó, đệm màu xanh càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn của cô.
“Đổi tư thế, em quay lại đây liếm dương vật tôi trước.” Diệp Lệ Thành đứng bên cạnh đệm, khoanh tay trước ngực, chờ cô hầu hạ.
Không biết có phải do vấn đề ánh sáng hay không mà dương vật Diệp Lệ Thành như đen thêm một chút, trông nó giống như một con ‘trăn’ thô to, cong cong nhếch lên làm lộ ra túi đựng ‘con cháu’ nặng trĩu ở phía dưới.
Mỗi khi nhìn đến Thẩm Ngữ đều nhịn không được mà run rẩy một chút, cô vô cùng hiểu rõ cái ‘túi’ ấy dập lên môntg có bao nhiêu đau. Có đôi khi Diệp Lệ Thành còn muốn nhét nó vào bên trong cô khiến cô sợ hãi không thôi.
“‘Ăn’ cái này đi.” Diệp Lệ Thành khảy khảy tinh hoàn, “Có học tiết sinh chưa? Đây là sản sinh ra tinh dịch.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…Học rồi.”
Thẩm Ngữ quỳ gối trước mặt anh, đầu ngửa ra sau, chu đôi môi đỏ cẩn thận hôn lên tinh hoàn.
Phần da tinh hoàn nhăn nheo, đầu lưỡi Thẩm Ngữ chạm vào một mảnh thô ráp, cảm giác xa lạ khiến cô nhanh chóng rụt lưỡi về, lông mi dày run run vì sợ hãi.
Dáng vẻ sợ hãi của Thẩm Ngữ khiến Diệp Lệ Thành thoải mái vô cùng, trong chyện tình dục anh phải là người nắm quyền.
“Thẩm Ngữ ngoan, ngậm nó vào miệng đi.”
“…Em không muốn ngậm, đen đen nhìn đáng sợ quá…” Sau đêm qua, nơi đó vô cùng tanh nồng, mùi hương đó khiến cô choáng cả đầu.
Diệp Lệ Thành cười ra tiếng, “Ngoan, kén ăn là không tốt đâu, tôi che mắt cho em, không thấy thì sẽ không sợ nữa.”
Bàn tay ấm áp phủ lên mắt Thẩm Ngữ, tay kia đè ót cô, áp miệng cô vào tinh hoàn mình.
Thẩm Ngữ càng không muốn thì lại càng kích thích dục vọng lăng nhục của Diệp Lệ Thành hơn. Anh thích nhất là những vật tương phản, gương mặt trắng nõn của Thẩm Ngữ ngậm lấy tinh hoàn của mình nhất định là nhìn rất đẹp.
“Không, không muốn… Ưm!”
“Tiểu Ngữ ngoan, em không thể phân biệt đối xử như thế được. Em chịu ngậm dương vật – thứ khiến em sướng vậy sao em lại không chịu ngậm tinh hoàn? Hửm?”
Diệp Lệ Thành hô hấp dồn dập, anh cạy cái miệng nhỏ của cô ra rồi nhét một bên tinh hoàn vào.
Hai mắt Thẩm Ngữ bị che lại, cô như ngừng thở mà ngậm lấy một viên tinh hoàn. Viên bi cương lên cứng như một khối sắt nóng, vừa to vừa cứng khiến người ta vô cùng khó chịu.
Tinh hoàn không mẫn cảm bằng dương vật, Diệp Lệ Thành không có nhiều khoái cảm sinh lý cho lắm, anh nhận được khoái cảm tâm lý nhiều hơn, là cảm giác tự đắc khi chinh phục phụ nữ.
Thời gian trôi đi, học sinh đến sân thể dục ngày càng nhiều, phòng dụng cụ rất gần với sân thể dục, Diệp Lệ Thành có thể nghe rõ được âm thanh ủng hộ những trận đấu bóng rổ.
Thẩm Ngữ thành tích rất tốt, lại còn xinh đẹp, cô rất có tiếng ở trường.
Mà cô gái xinh đẹp ấy lại đang ở trong phòng dụng cụ tối đen để khẩu giao cho một người đáng tuổi ba cô. Trong những người đang ầm ĩ bên ngoài, nói không chừng còn có cả những người đang yêu thầm cô.
Nghĩ vậy dục vọng trong Diệp Lệ Thành lập tức tăng vọt, anh kéo viên bi còn lại lên, định nhét nó vào miệng cô.
“Há miệng to một chút rồi ngậm vào.” Diệp Lệ Thành nhỏ giọng dỗ ngọt.
Thẩm Ngữ hoảng sợ trừng lớn hai mắt, liều mạng lắc đầu, “Miệng sắp nứt ra rồi, đừng mà chú… Ô…”
Diệp Lệ Thành thử vài