Chương 42: Trư Bát Giới cõng vợ
Gió lạnh nhẹ nhàng thổi tung mái tóc đen dài của Thẩm Ngữ, Diệp Lệ Thành đưa tay chải lại giúp cô.
“Cảm ơn chú.” Thẩm Ngữ cười, ôm eo anh làm nũng, “Em còn muốn chú cõng xuống lầu cơ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Lệ Thành khóa kỹ cửa, trêu ghẹo cô, “Bây giờ không sợ bị phát hiện nữa sao?”
Mới nãy ở phòng học bảo cô sờ một chút cô cũng không chịu.
Thẩm Ngữ ngượng ngùng cúi đầu, “Chuông nghỉ ngơi vang lên rồi, bây giờ sẽ không có ai đến đây nữa đâu.”
“Chú cõng em đi, cõng đi mà…” Thẩm Ngữ ngồi xổm nắm lấy ống quần anh, ăn vạ không chịu đi, “Úi da, chân em đau quá, đi không nổi!”
Diệp Lệ Thành bất đắc dĩ, anh nửa ngồi xổm xuống, “Leo lên.”
Từ đó đến giờ anh chưa từng cõng ai trừ lần Diệp Lâm Lâm bị sốt lúc còn nhỏ.
“Chú tốt quá đi!” Thẩm Ngữ nhảy lên lên Diệp Lệ Thành, “Giá! Khởi kiệu!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Lệ Thành lắc đầu, cô coi anh là ngựa hay là kiệu phu* đây?
(*kiệu phu: người khiêng kiệu)
“Chú xem, chúng ta nhìn giống Trư Bát Giới cõng vợ ghê ha?” Thẩm Ngữ đung đưa chân, bĩu môi reo lên, “Em là vợ của chú, em chẳng phải là heo đâu…”
Vợ sao? Diệp Lệ Thành nhớ lại những lúc bọn họ sống chung với nhau, hình như cũng không tệ lắm. Tuy khung cảnh làm tình chiếm số nhiều nhưng những lúc Thẩm Ngữ ôn nhu săn sóc thì đúng là rất giống người vợ nhỏ của anh.
“Muốn làm vợ tôi thì kêu một tiếng ông xã xem.” Diệp Lệ Thành nói với tâm trạng vui vẻ.
“Ông xã…”
“Ừ.”
“Công.”*
(*Chỗ này Thẩm Ngữ đang trêu Diệp Lệ Thành nên mình để nguyên Hán Việt ạ. Công ở đây là đang nhắc đến kính ngữ khi gọi người đàn ông lớn tuổi ở TQ)
Diệp Lệ Thành đen mặt, giả vờ định thả cô xuống, Thẩm Ngữ nhanh chóng xin lỗi, “Chú, chú ơi, em sai rồi, chú đừng giận em.”
Đôi môi Thẩm Ngữ khẽ nhếch, cô thì thầm bên tai anh, “Ông xã… Ông xã đừng giận em.”
Cố Uyển Như thường hay gọi thẳng tên anh, rất ít khi gọi ông xã, Thẩm Ngữ gọi như thế khiến anh sững người, bước chân cũng dừng lại.
Anh bỗng nhiên nói một câu, “Sau này không cho phép em để bất kỳ ai cõng.”
“Vậy chú cũng không được cõng người khác.” Thẩm Ngữ vươn ngón út, “Móc ngoéo với em đi.”
Diệp Lệ Thành đưa tay móc ngoéo, ngón tay cái hai người chạm vào nhau, “Trừ gặp tình huống đặc biệt, còn không thì phải từ chối tiếp xúc với những người khác phái.”
“Vâng!”
Diệp Lệ Thành cõng Thẩm Ngữ xuống lầu, đến gần phòng giáo viên mới thả cô xuống, “Phía trước là phòng bảo vệ.”
Hai người đổi thành đi song song, cơ thể kề sát vào nhau, Thẩm Ngữ lặng lẽ câu lấy ngón út Diệp Lệ Thành.
Mặt Diệp Lệ Thành vẫn bình tĩnh, nhưng tay thì đã nắm lấy tay Thẩm Ngữ, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hai người tựa như bọn học sinh yêu sớm len lén nắm tay nhau trong trường.
Bảo vệ không đi tuần tra mà ngồi trong phòng hưởng máy lạnh. Lúc đến cổng trường Thẩm Ngữ định rút tay về nhưng Diệp Lệ Thành lại nắm chặt hơn, không chịu buông ra.
“Ngài Diệp phải về sao?” Bảo vệ ấn chốt mở cửa, vẻ mặt nịnh nọt, vừa rồi hiệu trưởng đã gọi riêng để dặn dò anh ta.
Diệp Lệ Thành gật đầu đáp lại, vội vàng rời đi.
Tuy là bảo vệ rất tò mò nữ sinh bên cạnh Diệp Lệ Thành là ai, nhưng anh ta cũng không dám nhìn bậy, đợi khi bọn họ đi xa rồi mới dám len lén đưa mắt nhìn.
Hai người nắm tay nhau, nhìn vô cùng thân mật, Diệp Lệ Thành mở cửa xe bên ghế phụ ra, cô gái nghiêng người ngồi vào, lộ ra sườn mặt trắng nõn.
Bởi vì khuất sáng nên cũng không nhìn rõ mặt cô lắm, nhưng nghe hiệu trưởng nói thì hẳn là ngài Diệp đến đón con gái.
Xem ra quan hệ của hai cha con họ rất tốt. Người có tiền đúng là rất biết chăm sóc bản thân, nếu không phải khí chất ngài Diệp quá sắc bén thì cho dù ngài Diệp có nói ngài Diệp là anh trai của nữ sinh đó thì anh ta cũng sẽ tin.
Diệp Lệ Thành cùng Thẩm Ngữ quay về tiểu khu Lá Phong, Thẩm Ngữ áp lực học tập lớn nên lúc tắm có thể nói là vừa nhắm mắt vừa tắm. Diệp Lệ Thành đau lòng muốn chết, anh ôm cô dỗ cô ngủ trước rồi ra phòng khách làm tiếp công việc còn dang dở.
Tầm mười một giờ rưỡi tối, Diệp Lệ Thành xoa xoa bả vai cứng đờ, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, nhưng không ngờ là lại có người gọi đến.
Là Diệp Dập Thành.
“Chuyện gì?” Diệp Lệ Thành vẫn mở miệng lạnh lùng như trước.
Diệp Dập Thành cà lơ phất phơ nói, “Em