Chương 43: Hồng Môn Yến (H ngậm vú ngay trước mặt)
Sau khi Thẩm Ngữ dọn đến khu biệt thự thì Diệp Lệ Thành làm gì cũng tiện, anh chạy xe khỏi gara rồi đi thẳng đến nhà Thẩm Ngữ để đón cô.
Thẩm Ngữ không biết là còn phải gặp anh hai Diệp Lệ Thành, cô tưởng lần này đi chỉ có riêng hai người nên suốt quãng đường cô đều dính trên người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiệc tân gia được tổ chức ở khách sạn Tây Tú, đây là nhà hàng nổi tiếng nhất và cũng là nhà hàng có lịch sử lâu đời nhất tại thành phố này, Diệp gia thường đến đây ăn vào những dịp quan trọng.
Diệp Dập Thành đã ngồi chờ ở ghế lô từ lâu, Thẩm Ngữ kéo Diệp Lệ Thành vào ghế lô, cô không biết bên trong có người, khi vừa vào thì cô đã kề sát vào ý muốn hôn anh.
Thẩm Ngữ kề sát vào chủ động muốn hôn anh, hai ngày không gặp cô thật sự rất nhớ Diệp Lệ Thành.
Bình thường Diệp Lệ Thành đều sẽ đáp lại nhưng không ngờ lần này anh lại thờ ơ với cô, Thẩm Ngữ hoảng loạn không thôi, cô cứ tưởng Cố Uyển Như đã khiến anh quay đầu.
“Chú ơi, chú hôn em đi.”
Phía sau truyền đến tiếng cười của một người đàn ông xa lạ, Thẩm Ngữ cứng đờ quay đầu thì nhìn thấy một người đang dựa vào ghế lô. Người đó mặc áo sơ mi màu xanh, gương mặt khá giống Diệp Lệ Thành, anh ta đang dùng ánh mắt trêu đùa nhìn bọn họ.
Diệp Lệ Thành ôm bả vai Thẩm Ngữ rồi kéo cô sang, sau đó giới thiệu cho cô biết, “Tiểu Ngữ, đây là anh hai tôi, em cứ kêu anh hai giống tôi là được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó anh nhìn Diệp Dập Thành, “Thẩm Ngữ.”
Diệp Dập Thành đưa tay ra, “Chào em.”
Thẩm Ngữ đỏ mặt bắt tay anh ta, “Chào anh.”
Hai người đàn ông trò chuyện rất ăn ý, Thẩm Ngữ chỉ biết ngồi ở một bên dùng bữa, mãi đến lúc Diệp Lệ Thành vào nhà vệ sinh thì Diệp Dập Thành mới nói ra mục đích của lần gặp gỡ này.
Thằng em anh ta đó giờ rất chung thủy, bây giờ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người con gái, vẻ ngoài như hồ ly tinh, điều này khiến anh ta không thể không đề phòng.
Diệp Dập Thành nhấp một ngụm rượu, “Tiểu Ngữ năm nay lớp mấy?”
“Lớp Mười hai ạ.”
“À, bằng tuổi với Lâm Lâm.”
“Em và Lâm Lâm là bạn cùng bàn.”
Ánh mắt Diệp Dập Thành xuất hiện một chút kỳ lạ, anh đặt ly rượu xuống, “Vậy cô còn dám chai mặt đi quen ba Lâm Lâm à!”
Thẩm Ngữ bị dọa, cô đặt tay lên ngực, hoảng sợ nhìn anh.
“Là vì tiền? Hay có người sai cô đến?” Diệp Dập Thành bước tới gần, chống tay ở hai bên sườn cô.
“Không, không có, em thích chú nên mới… A!”
Diệp Dập Thành bóp chặt yết hầu Thẩm Ngữ, “Thích em trai tôi? Cô mới từng đó tuổi mà dám nói đến chuyện yêu đương? Đừng có giả vờ trước mặt tôi, tôi muốn nghe cô nói thật.”
Diệp Dập Thành dùng sức bóp chặt cổ cô, Thẩm Ngữ nghẹn đến đỏ mặt nhưng vẫn cố gắng nói ra từng chữ, “… Em… Thật… Sự… Thích…Chú…Ấy.”
“Đừng có giả vờ, loại phụ nữ như cô tôi thấy nhiều lắm rồi.”
Diệp Dập Thành ánh mắt tối tăm, tay càng ra sức, Thẩm Ngữ cơ hồ không thể hít thở, cô chỉ có thể há to miệng cố gắng hít chút không khí.
Thẩm Ngữ trợn trắng mắt, chỉ cần Diệp Dập Thành dùng sức thêm một chút thì cô sẽ chết vì ngạt thở.
Diệp Dập Thành nheo mắt, gặng hỏi, “Nói thật cho tôi!”
Thẩm Ngữ dùng chút sức lực cuối cùng để lắc lắc đầu. Lúc cô tưởng mình sẽ chết tại đây thì tiếng gõ cửa đã cứu cô một mạng.
Diệp Dập Thành buông tay, lạnh lùng nói, “Ai!”
Thẩm Ngữ ngã vào ghế, hít từng ngụm khí lớn.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói yếu ớt, “Giám đốc Hách bảo tôi đưa rượu đến.”
Diệp Dập Thành nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngữ, lấy khăn ướt lau tay sau đó trở về vị trí của mình, “Vào đi.”
Người phục vụ cầm chai champagne vào, “Tôi ở ngoài cửa, có yêu cầu gì thì ngài chỉ cần rung chuông là được.”
Gã lưu loát bật nút, mắt nhìn thẳng sau đó đi ra ngoài.
Thẩm Ngữ thở phào, cô vào nhà vệ sinh nhìn cổ mình, hai dấu bàn tay đỏ thẫm rất bắt mắt, Thẩm Ngữ xã tóc xuống, khó khăn lắm mới che được một ít.
Diệp Lệ Thành