Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Đâu Phải Không Nuôi Nổi


trước sau

Thẩm Nguyệt nghịch chén rượu trong tay, nhìn người qua người lại trên đường, đèn đuốc rực rỡ, vô cùng phấn khởi.

Nàng hỏi: “Lần trước ra ngoài uống rượu, ngươi vẫn chưa biết sợ à? Ta nghe nói ngươi bị ông cụ trong nhà treo lên đánh”.

Cứ nhắc đến chuyện này là Hạ Du tức tối mà không biết xả vào đâu: “Lần trước vận khí quá chán, gặp phải đại học sĩ. Sao cô không để ý tới ta chứ, lại để mặc ta huýt sáo với hắn! Cô chớ nhìn hắn nho nhã lễ độ, thực chất là một kẻ ăn thịt người không nhả xương đâu!”

Thẩm Nguyệt tức cười: “Làm sao ta có thể cản ngươi được, ta cản không nổi”.

Hạ Du vỗ tay xuống mặt bàn: “Thù này, tiểu gia ta ghi sổ cho hắn rồi đấy”.

Nếu Thẩm Nguyệt nhớ không nhầm thì lần trước Tô Vũ còn nói tính tình Hạ Du đơn giản, có thể kết giao.

Bây giờ Hạ Du lại hận hắn đến mức nghiến răng kèn kẹt.

Hạ Du nói: “Hừ, còn tưởng hắn thanh cao chính trực, chính nhân quân tử, không ngờ sau cùng vẫn là một ngụy quân tử thôi”.

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Chắc chắn cô không biết rồi, ta nghe nói, vào đêm Trừ Tịch, Tô đại học sĩ cưỡng hôn dân nữ trên đường, sau này còn lan tới tai hoàng thượng cơ”.

Thẩm Nguyệt thấy nghẹn lòng.

Làm sao mà nàng không biết chứ, nàng là đương sự mà.

“Chuyện này đương nhiên là tin đồn xấu rồi, nào ngờ hoàng thượng không những không trách tội mà còn thông cảm cho hắn cúc cung tận tụy vì triều đình trong mấy năm qua đến độ lỡ dở chuyện thành gia lập thất. Mùng hai đầu năm, hoàng thượng chọn lựa kỹ lưỡng được hai cơ thiếp dung mạo như hoa đưa tới phủ của đại học sĩ. Hắn thậm chí chẳng nói nửa lời thoái thác đã mỉm cười tiếp nhận rồi”.

Sau đó Hạ Du còn hùng hùng hổ hổ nói thêm vài điều gì đó, nhưng Thẩm Nguyệt không nghe rõ lắm.

Nàng chỉ cảm thấy xung quanh quá đỗi ồn ào.

Cổ họng nàng khô khốc, dường như hơi khát, bèn tiện tay quơ lấy cái chén trên bàn đưa tới bên miệng, dốc cạn trong một hơi.

Thế rồi vì cay quá nên bị sặc.

Hạ Du vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Hào sảng thế! Vậy thì ta cũng uống cạn đây… Ơ, này, cô định đi à?”

Thẩm Nguyệt đặt mạnh chén rượu xuống, chống tay lên bàn mà đứng dậy, không nói không rằng đã quay đầu đi ra ngoài.

Hạ Du vội vàng gọi giật lại: “Cô đi đâu thế, rượu còn chưa uống xong mà!”

Thẩm Nguyệt chẳng buồn quay đầu lại, lạnh lùng đáp: “Ta có việc riêng, hôm khác bồi ngươi sau”, Hạ Du đang định đòi đi cùng thì nàng đã sải bước ra khỏi cửa, còn bồi thêm một câu: “Không được đi theo ta!”

Đến cả Liên Thanh Châu cũng không ngờ rằng Thẩm Nguyệt sẽ đến tìm hắn ta vào lúc này.

Nếu không phải chuyện làm ăn, thời gian này, hắn ta tránh được Thẩm Nguyệt thì sẽ tránh.

Một khi Thẩm Nguyệt có ý định hỏi tới Tô Vũ, Liên Thanh Châu sẽ chuyển đề tài kịp thời.

Điều khiến Liên Thanh Châu thở phào một hơi là từ sau câu hỏi ở trên thuyền ngày hôm đó, Thẩm Nguyệt không hỏi tới lần nào nữa.

Liên Thanh Châu cũng không dám chủ động mời Thẩm Nguyệt đi chơi, chỉ sợ rước họa vào thân.

Nhưng khi thấy Thẩm Nguyệt xông thẳng vào nhà hắn ta, Liên Thanh Châu cảm thấy có vẻ như nàng đã biết hết tất cả rồi.

Thẩm Nguyệt tiến vào sảnh, đi thẳng đến trước mặt Liên Thanh Châu và hỏi: “Nghe nói Tô Vũ nạp cơ thiếp?”

Liên Thanh Châu bất đắc dĩ: “Công chúa nghe ai nói vậy, những lời đồn đại này không tin cũng được mà”.

Thẩm Nguyệt ghé tới gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn ta, giọng nói âm u lạnh lẽo: “Liên Thanh Châu, nếu ngươi còn tiếp tục lừa ta thêm một chữ nào nữa, đừng trách ta sau này không coi ngươi là bạn”.

Bao lâu nay, lần đầu tiên Liên Thanh Châu thấy Thẩm Nguyệt như vậy.

Hắn ta hé miệng, nhưng rồi chỉ thở dài và đáp: “Nếu công chúa đã biết rồi, hà tất phải hỏi tại hạ nữa”.

“Tại sao ngươi không nói sớm hơn, hắn nhờ ngươi giấu ta sao?”

Liên Thanh Châu ngầm thừa nhận.

“Hay, hay lắm”, Thẩm Nguyệt lùi về sau mấy bước, cảm giác đè nén đột nhiên
ập tới cũng tiêu biến trong chốc lát, nàng nhếch môi cười cười: “Đã vào cửa nửa tháng rồi, đến hôm nay ta mới biết. Các ngươi làm hay lắm”.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Nửa tháng qua, thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ tới Tô Vũ.

Nhớ mùi trầm hương trên người hắn, nhớ từng lời nói nụ cười của hắn, nhớ tới vẻ không thể kiềm chế của hắn trong đêm Trừ Tịch.

Nàng vẫn muốn tin rằng nụ hôn đó của Tô Vũ là không thể kiềm chế được.

Khi ấy, suy nghĩ duy nhất của nàng cũng là “tình này khó lòng kiềm nén”.

Chắc chắn nàng điên rồi mới muốn vứt bỏ tất cả tạp niệm trong thời khắc ấy để thật lòng thích nam tử mà nàng đang hôn.

Nàng điên rồi mới định vứt bỏ mọi đề phòng, để bản thân từng bước “lọt vào tròng”.

Nàng nghĩ, đàn ông như Tô Vũ không có ai là không thích đâu nhỉ. Vậy thì nàng sẽ buông thả bản thân thích hắn một chút, có đáng gì đâu.

Tô Vũ nói, có lẽ thời gian tới sẽ không gặp mặt nàng.

Trong thời gian này, quả thực nàng đã từng nhớ hắn.

Chỉ không ngờ rằng, ngày thứ hai của năm mới, hắn đã nghênh đón cơ thiếp vào cửa.

Tính đến bây giờ, hắn đã giấu nàng nửa tháng trời.

Thẩm Nguyệt không có cảm giác gì đặc biệt, ngoài việc lòng dạ trống rỗng. Cảm giác rung động kia quả thực đã bị hiện thực tạt cho một chậu nước lạnh, lửa cháy hừng hực cũng bị dập tắt hoàn toàn.

Ngẫm kỹ lại, nàng cảm thấy đòn cảnh tỉnh này của Tô Vũ đánh rất hay, kịp thời thức tỉnh nàng, chặt đứt mọi vọng tưởng không nên có của nàng.

May mà nàng mới chỉ bước một chân về phía trước, nàng vẫn có thể thu về được.

Bước ra đến cửa, Thẩm Nguyệt dừng bước, quay người nhìn Liên Thanh Châu, nhướn mày và nói: “Thực ra các ngươi không cần phải giấu giếm ta, Tô Vũ không coi ta là bằng hữu sao? Hỉ sự tốt như thế mà cũng không cho ta biết”.

Liên Thanh Châu lộ vẻ lo lắng, hắn ta hỏi lại: “Câu nói này của công chúa là lời đến từ nội tâm sao?”

Thẩm Nguyệt cười nhạt như không: “Ngươi từng thấy ta hư tình giả ý bao giờ à? Cơ thiếp mà hoàng thượng tặng cho hắn chắc hẳn cũng là hàng thượng đẳng. Tô Vũ diễm phúc không tệ đâu, đến tầm tuổi này của hắn cũng nên thành gia lập thất rồi”.

Nụ cười trên gương mặt nàng không một kẽ hở.

Nhưng Liên Thanh Châu không thấy ý cười chạm tới đáy mắt.

Liên Thanh Châu nói: “Có lẽ ta không nên nói nhiều, đợi xong việc Tô sư phụ sẽ giải thích với cô, nhưng chuyện này không phải do sư phụ làm chủ, người là hoàng thượng ban tặng, hắn không có quyền từ chối, mong công chúa thấu hiểu”.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Nếu ta không biết, có phải các ngươi sẽ giấu ta mãi không?”

“Sư phụ sẽ cố gắng giải quyết chuyện này thật nhanh”.

“Có gì để giải quyết đâu, nếu đã qua cửa rồi, Tô Vũ cũng không phải không nuôi nổi một vài nữ nhân”.

Thẩm Nguyệt lơ đễnh bước ra ngoài, bóng dáng của nàng lẫn vào màn đêm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện