Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Nếm Không Ra Sao?


trước sau

Liên Thanh Châu không nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Sắc mặt của nàng lúc này có vẻ rất bình tĩnh, ngoài miệng còn cười nói: "Đây là chuyện vui, ngươi không cần phải gạt ta làm gì. Chẳng lẽ ta lại không đi chúc phúc chứ, tốt xấu gì thì cũng đã từng có một đoạn giao tình".

"Liên Thanh Châu, thừa dịp đêm nguyên tiêu náo nhiệt, ta định mua một ít lễ vật mang sang nhà Tô Vũ, ngươi có muốn đi cùng ta không?"

"Muộn rồi, để lần sau đi".

"Ngươi không đi thì thôi, ta đi một mình cũng được".

Liên Thanh Châu vô cùng lo lắng, không dám để Thẩm Nguyệt đi một mình cho nên trước khi nàng ra khỏi nhà thì hắn ta đã vội vàng đi theo.

Những ngọn đèn trên phố vẫn sáng, chiếu sáng cả một con phố dài như ánh sáng ban ngày.

Lễ hội đèn lồng vào đêm nguyên tiêu còn rầm rộ hơn cả Tết Trung thu, những chiếc đèn lồng bằng gấm được thắp sáng ở khắp mọi nơi, không đâu không có.

Thẩm Nguyệt không biết nên chọn lễ vật gì nên khi đi ngang qua cửa hàng bán quả hạch, nàng liền mua táo đỏ, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen rồi mang chúng theo.

Thẩm Nguyệt nói: "Quà cho dù không đáng giá nhưng ý nghĩa đằng sau mới quan trọng, ý nghĩa mang điềm báo tốt lành rất hay phải không?"

Thẩm Nguyệt đi phía trước, Liên Thanh Châu sải bước đi theo sau rồi nắm lấy cổ tay nàng.

Liên Thanh Châu nói với nàng: "Thẩm Nguyệt, chúng ta trở về đi, bỏ qua chuyện này đi".

Thẩm Nguyệt nhìn Liên Thanh Châu hỏi: "Ngươi sợ sao?"

Liên Thanh Châu lắc đầu nói: "Ta không muốn nhìn thấy cô miễn cưỡng như vậy. Cô bình tĩnh lại rồi nói chuyện được không?"

Thẩm Nguyệt cười nói: "Ngươi thấy ta miễn cưỡng ở chỗ nào chứ? Ngươi không thấy ta đang rất bình thản hay sao? Liên hồ ly, ngươi đừng có nghĩ quá phức tạp như vậy, ta đi mua lễ vật đến chúc mừng chuyện vui cũng không được sao?"

Liên Thanh Châu nói: "Nếu như là chuyện tốt thì đương nhiên phải tặng lễ và ta cũng đã không giấu diếm cô làm gì. Nhưng bây giờ ta nghĩ sư phụ cũng không hi vọng nhìn thấy cô".

Thẩm Nguyệt gạt tay Liên Thanh Châu ra, bướng bỉnh tiếp tục đi về phía trước: "Hắn có hi vọng hay không là chuyện của hắn, liên quan gì đến ta chứ".

Liên Thanh Châu không ngăn được Thẩm Nguyệt nên hắn ta chỉ có thể đi theo nàng đến nhà Tô Vũ.

Chỉ có điều thân phận của Thẩm Nguyệt khá nhạy cảm cho nên không thể công khai đi vào cửa chính nhà Tô Vũ.

Cũng may cạnh nhà Tô Vũ là căn nhà trống mà Liên Thanh Châu đã mua từ lâu cho nên nên hắn ta liền tạm thời kéo Thẩm Nguyệt vào trong đó.

Thẩm Nguyệt cũng chẳng muốn vào cổng chính nhà Tô Vũ.

Chúc mừng thì chúc mừng, nàng cũng không muốn tự mình rước rắc rối cho bản thân và Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt tự nghĩ rằng bây giờ nàng đang rất lý trí và bình tĩnh.

Trong ngôi nhà trống có một quản gia cùng hai người hầu trông coi ngôi nhà.

Liên Thanh Châu nói: "Cô muốn chúc mừng thì cứ đưa đồ cho quản gia, để quản gia mang đi tặng giúp cho cô".

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: "Được rồi, tìm cho ta một chiếc đĩa đẹp hơn, trang trí long trọng một chút, lúc mang tặng Tô Vũ nhớ nói cho hắn biết rằng ta chúc hắn cầm sắt hài hòa, sớm sinh quý tử".

Quản gia đi lấy khay, Thẩm Nguyệt xếp táo đỏ, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen vào khay một cách cẩn thận.

Nàng thản nhiên nói: "Quả thật không cần phải gặp lại hắn làm gì".

Ánh đèn vàng rọi vào khuôn mặt của Thẩm Nguyệt giống như đang chiếu rọi một bức tranh hoàn mỹ. Nàng lấy tấm vải đỏ nhẹ nhàng đậy khay lại rồi nói: "Đưa đi đi".

Quản gia đi rồi, người hầu trong nhà liền tạm thời chuẩn bị một ít đồ ăn.

Liên Thanh Châu bảo nàng ngồi xuống ăn chút gì đó rồi đi.

Thẩm Nguyệt nói: "Vừa hay ta cũng đang rất đói bụng".

Lúc này Tô Vũ cũng đang ở nhà.

Trong nửa tháng qua, ngoại trừ việc vào cung dạy học trong viện thái học thì hắn không hề rời khỏi nhà.

Người bên ngoài còn
tưởng rằng hắn đang vui vẻ vì những mỹ nhân được ban tặng cho mình, còn đang bận chìm đắm trong tửu sắc.

Khi quản gia của Liên Thanh Châu mang đồ đến, quản gia của Tô Vũ tất nhiên có thể nhận ra cho nên đã đích thân dẫn quản gia đến gặp Tô Vũ.

Quản gia dâng khay lên rồi nói: "Đây là quà mừng mà lão gia nhà ta đưa tới, xin đại nhân nhận lấy".

Tô Vũ mở tấm vải đỏ ra, hơi sững sờ khi nhìn thấy các loại quả hạch trong khay.

Hai cơ thiếp vừa được gả vào nhà quả nhiên đều là những nữ nhân vô cùng xinh đẹp, khi nhìn thấy những món quà này thì không khỏi che miệng cười nói: "Thì ra là muốn chúc đại nhân sớm sinh quý tử".

Tô Vũ nhận lấy lễ vật, thản nhiên nói: "Thay ta cảm ơn lão gia nhà ngươi".

Sau khi quản gia rời đi, hai cơ thiếp cũng bị đuổi lui xuống.

Tô Vũ ngồi một mình ngoài hiên, vén vạt áo ra ngồi khoanh chân lại.

Hắn tiện tay lấy đậu phộng bên trong khay, bóc bỏ vỏ rồi cho phần nhân vào miệng.

Vị hơi chát.

Liên Thanh Châu làm sao có thể tặng quà chúc mừng cho hắn.

Hắn biết những thứ này là do Thẩm Nguyệt đưa tới và nàng đang ở căn nhà bên cạnh.

Người hầu nấu vài món đơn giản, Thẩm Nguyệt đã rất ăn ngon miệng nhưng Liên Thanh Châu thì không ăn nổi miếng nào.

Thẩm Nguyệt nói: "Tay nghề của đầu bếp nhà ngươi đúng là rất khá".

Liên Thanh Châu lo lắng nhìn nàng nói: "Vậy sao? Ta nhớ bình thường cô đâu thích ăn những món này, hơn nữa bởi vì hôm nay không có đầu bếp bình thường cho nên nữ đầu bếp kia mới làm thay".

Thẩm Nguyệt nói: "Sao chứ? Nữ đầu bếp kia nấu cũng rất ngon mà".

“Vậy thì cô có ăn ra mùi vị gì không?”, Liên Thanh Châu hỏi.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.

Liên Thanh Châu không đành lòng nói: "Nữ đầu bếp này xuất thân nông dân, tay nghề không được tốt lắm, món ăn này cũng rất mặn, cô không nếm ra sao?"

Thẩm Nguyệt cẩn thận nếm thử lần nữa rồi nói: "Có lẽ là do ta đói quá nên không để ý, quả thực có chút mặn".

Liên Thanh Châu thấy quản gia trở về rồi đi về phía này thì mới cảm thấy an tâm như đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Quản gia nói: "Công tử, Tô đại nhân bên cạnh đã tới, nói là muốn tạ lễ".

Liên Thanh Châu đứng dậy nói: "Ta cùng ngươi đi ra ngoài nghênh tiếp một chút".

Lần này Liên Thanh Châu cùng quản gia cũng không quay trở lại.

Thẩm Nguyệt một mình bên bàn ăn, ánh nến trên bàn chiếu rọi sắc mặt vô cùng tĩnh lặng của nàng.

Tô Vũ từ bên ngoài đi vào, đứng ở cửa lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào cũng không tiến lên một bước.

Hai người giằng co thật lâu.

Khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy cái bóng cao gầy từ ngoài cửa đi vào, nàng ngẩng đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt nàng vẫn vô cũng tĩnh lặng.

Ánh mắt đó giống như một mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.

Sau đó, Thẩm Nguyệt lại hỏi: "Ngươi đã ăn chưa?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện