Đến khi nàng sắp rời khỏi cửa, Tô Vũ mới khẽ nói: "Thanh Châu, giúp ta đưa nàng về".
Sau khi Thẩm Nguyệt rời đi, viện này đột nhiên trở nên trống rỗng.
Tô Vũ đứng ở trong viện hồi lâu, cô đơn chiếc bóng.
Hắn biết rõ đêm nay không nên đến đây, lại càng không nên gặp nàng, nhưng khi biết nàng đang ở ngay bên cạnh thì cuối cùng hắn vẫn nhịn không được.
Đã lâu không gặp, hắn rất muốn được nhìn thấy nàng.
Tô Vũ có chút hối hận, nếu như hắn chịu đựng được một thời gian không đến gặp nàng thì hắn đã không nghe thấy nàng nói nhiều lời tuyệt tình như vậy.
Khi Tô Vũ trở về nhà, vừa ngẩng đầu lên thì đã liền nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng ở tiền viện.
Nhưng dù nàng ta có xinh đẹp đến đâu thì Tô Vũ cũng không quan tâm.
Nàng ta là một trong hai cơ thiếp, chẳng qua so với người còn lại thì có phần thận trọng hơn.
Thấy Tô Vũ quay lại, nàng ta liền hỏi: "Mới vừa rồi đại nhân đã đi đâu vậy?"
Tô Vũ vẫn bình thản nói: "Ta vừa đi sang cảm tạ lão gia nhà bên cạnh".
“Không biết lão gia nhà bên cạnh là ai?”, nàng ta nhẹ giọng nói: “Thiếp đã ở đây nhiều ngày cũng không thấy bên cạnh có người lui tới”.
Tô Vũ đi ngang qua nàng ta, chậm rãi nói: "Lão gia nhà bên cạnh là một thương nhân, một năm về nhà không được mấy lần, lần này chỉ là trùng hợp đụng phải. Cô cũng có thể báo cáo chuyện tối nay cho hoàng thượng biết".
Cơ thiếp sau lưng thận trọng nói: "Là thiếp lắm miệng".
Cho dù nàng ta mẫn cảm đa nghi nhưng cũng không muốn làm Tô Vũ chán ghét mình. Nàng cùng một cơ thiếp khác cùng gả vào phủ này, nếu như Tô Vũ chán ghét nàng ta thì sẽ nghiêng về phía người còn lại hơn.
Tuy rằng hai nữ nhân này đều có hoàng mệnh trong người nhưng cũng tránh không được sự đấu đá âm thầm.
Dù sao Tô Vũ cũng có tài mạo song tuyệt, nếu như có thể trở thành cơ thiếp mà hắn sủng ái thì bọn họ cũng không tiếc công sức.
Trong nửa tháng qua, theo lệnh của hoàng đế, mỗi ngày bọn họ đều báo cáo tin tức về cuộc sống và hành tung của Tô Vũ.
Hoàng đế đang lo không tìm thấy nhược điểm của Tô Vũ, mà chuyện lần này đã cho ông ta một cơ hội tuyệt hảo để sắp xếp hai do thám bên cạnh Tô Vũ.
Nhưng kết quả lại khiến cho ông ta khá thất vọng.
Bởi vì người mỗi ngày tới truyền tin cũng chẳng có tin tức gì mới lạ.
Tô Vũ ngày nào cũng vào triều đúng giờ, đến viện thái học dạy học đúng giờ, sau khi rời cung thì về nhà ăn cơm, đọc sách và luyện thư pháp, không xã giao với ai cũng không có hoạt động gì đặt biệt.
Hành tung mỗi ngày của hắn đều cứng nhắc như vậy.
Về sau hoàng đế cũng lười nghe báo cáo về hành tung cứng nhắc của hắn cho nên đã lệnh cho cơ thiếp vài ngày mới báo cáo một lần thay vì mỗi ngày đều phải báo cáo, sau đó lại đổi thành có chuyện gì đặc biệt khác lạ mới cần báo cáo.
Nhưng qua một thời gian thì hai cơ thiếp cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, cũng không phát hiện hắn đi gặp người nào không nên gặp.
Lúc ra khỏi nhà thì sắc trời đã khá muộn.
Đèn lồng của Tết nguyên tiêu chỉ còn lại một vài chiếc tỏa ánh sáng le lói.
Thẩm Nguyệt một mình bước đi trên đường, đầu hơi cúi xuống, không nói một lời nào.
Liên Thanh Châu không xa không gần theo sát phía sau nàng.
Nàng bỗng nhiên bình thản nói: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Sư phụ bảo ta tiễn cô về".
Lúc trước Tô Vũ lo lắng nàng đi về một mình cho nên cũng sẽ không xa không gần theo sát nàng cho đến khi nhìn thấy nàng bước vào phủ tướng quân thì mới thôi.
Liên Thanh Châu nói: "Thẩm Nguyệt, sư phụ có rất nhiều chuyện không thể nói rõ với cô, cũng có rất nhiều chuyện người không thể làm với cô, nhưng người làm như vậy nhất định đều là vì tốt cho cô".
"Vì tốt cho ta sao, ai cần chứ?", bóng lưng của Thẩm Nguyệt khẽ dừng lại một chút, rồi nàng lại nói: "Sau này ngươi đừng nhắc đến hắn trước mặt ta nữa, ta không thích".
Liên Thanh Châu đột nhiên nói: "Thật ra cô đang không chấp nhận được chuyện bên cạnh sư phụ có những nữ nhân khác chứ
không phải không chấp nhận chuyện người gạt cô".
Thẩm Nguyệt phớt lờ hắn.
"Bởi vì cô không chấp nhận được cho nên mới tức giận đến như vậy", Liên Thanh Châu nói một cách rõ ràng: "Cô còn quan tâm đến sư phụ hơn những gì mà cô nghĩ đó".
Thẩm Nguyệt dừng chân, quay lại nhìn hắn ta với ánh mắt lạnh lùng.
Liên Thanh Châu nói: "Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn cô bình tĩnh một chút".
"Ta lặp lại lần nữa, hiện tại ta đang rất bình tĩnh. Nếu như ngươi cứ nói về hắn trước mặt ta thì đừng trách ta trở mặt với ngươi".
"Được rồi, xem như ta chưa nói gì cả".
Sau khi trở về phủ tướng quân, Thẩm Nguyệt nằm xuống liền ngủ, không nói một lời trong suốt hai ngày.
Sau khi nàng ngủ ngon lành thì lại tiếp tục sinh hoạt bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều trong hai ngày này, cả Ngọc Nghiên và Thôi thị đều vô cùng sợ hãi.
Ngọc Nghiên vừa khóc vừa nói: "Công chúa, người làm sao vậy? Từ khi đi uống rượu với nhị công tử Hạ gia trở về thì trông người không ổn chút nào".
Thẩm Nguyệt đặt tờ giấy vẽ lên bàn, vươn tay véo khuôn mặt tròn trịa của Ngọc Nghiên rồi nói: "Ai trông không ổn chứ, chẳng qua là công chúa của ngươi đang nghĩ cuộc sống vẫn còn dài, ta vẫn còn phải nuôi con, nếu như không lo kiếm tiền thì sau này chắc phải hít không khí mà sống mất".
Ngọc Nghiên mở miệng muốn nói gì thêm nhưng Thẩm Nguyệt đã nheo mắt nói: "Được rồi, đi lấy than đen lại đây cho ta, ta phải tiếp tục làm việc, bây giờ Liên Thanh Châu cũng đã trở lại rồi, truyện tranh của ta cũng không thể bỏ xó được".
Ngọc Nghiên đành phải đi lấy than đen tới.
Thẩm Nguyệt còn phải vẽ truyện tranh ba khung tiếp tục kể về những âm mưu thâm độc trong hậu viện.
Thẩm Nguyệt bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ.
Nàng vừa phải vẽ truyện tranh vừa phải cùng Liên Thanh Châu chuẩn bị những chuyện trên thuyền.
Liên Thanh Châu chiêu mộ được một ít người thuê, một số tiểu thương còn lại đều được lôi kéo tới từ mối quan hệ với Lưu Nhất Quái
Trên thuyền đã có rất nhiều cửa hàng được khai trương, du khách đã lên thuyền thì cho dù muốn xuống cũng phải mất hết nửa ngày tham quan khắp nơi.
Vào ngày khai trương, con thuyền lớn thả neo trên sông, cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Người lui tới đều lên thuyền để xem náo nhiệt, chỉ trong mấy ngày mà việc làm ăn trên thuyền vô cùng phát đạt và nó cũng đã trở thành một nơi tiêu khiển rất nổi tiếng.
Sau khi màn đêm buông xuống, trên thuyền treo đầy đèn lồng gấm rực rỡ sinh động.
Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu xuống thuyền sau bữa tối.
Liên Thanh Châu nói: "Hôm nay dừng ở đây, để ta tiễn cô trở về".
Thẩm Nguyệt lắc đầu, nhếch miệng cười nói: "Liên hồ ly, mấy ngày nay ngươi đã làm việc vất vả rồi, nếu như ta không khoản đãi ngươi thì làm sao mà được chứ. Đi, để ta dẫn ngươi đến một nơi này rất tốt!"
Liên Thanh Châu còn chưa kịp đồng ý thì nàng đã kéo hắn ta đi một mạch.
Liên Thanh Châu nói: "Ta còn quen thuộc với kinh thành này hơn cả cô, còn có nơi nào tốt mà ta không biết chứ?"