Ánh mắt Tô Vũ nhìn nàng giống như đang muốn nhìn thấu nàng.
Thẩm Nguyệt vẫn còn cười nói: "Ta nghĩ ngươi đã ăn rồi cho nên sẽ không mời ngươi ngồi xuống cùng ăn đâu. Giờ này ngươi tới đây làm gì?"
Thật lâu sau Tô Vũ mới nói: "Nhận được lễ vật cho nên cũng phải đến thăm một chút".
Thẩm Nguyệt cho biết: "Hôm nay ta mới biết được chuyện tốt của ngươi, nếu biết sớm hơn thì ta đã chuẩn bị một món quà lớn hơn rồi. Hôm nay trên phố không có gì để mua cho nên ta đành phải mua một ít quả hạch hàm ý may mắn".
"Chúc ta sớm sinh được quý tử, với ai?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ở nhà ngươi không có tận hai người sao? Cùng ai thì phải xem ngươi yêu thích ai hơn".
"Ngươi ta yêu thích cũng không phải bọn họ".
Thẩm Nguyệt đứng dậy phủi phủi vạt áo rồi thản nhiên nói: "Vậy ngươi thích ai thì ngươi cũng có thể thỉnh hoàng thượng gả cho. Dù sao cũng chỉ nhiều thêm một nữ nhân".
"Nếu hoàng thượng có thể ban cho", Tô Vũ sâu kín nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt nói: "Thì ta cũng sẽ không đợi đến hôm nay".
Thẩm Nguyệt cong môi, giễu cợt nói: "Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi đang nói về nữ nhân mồ côi kia đúng không? Nàng đã thành hôn rồi, hoàng thượng thật sự cũng không thể phá bỏ hôn nhân của người ta để ban nàng cho ngươi. Nhưng ta nghĩ hai nữ nhân trong nhà ngươi là đã quá đủ để an ủi ngươi rồi".
Vừa nói nàng vừa định rời khỏi phòng ăn.
Nhưng Tô Vũ đang chặn cửa, dường như không có ý định để nàng đi.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tô Vũ, ngươi chặn đường ta?"
"Nếu như cứ để cô đi như vậy thì ta sẽ không cam lòng".
"Không cam lòng? Thật là nực cười", Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi nói thời gian này ngươi không thể gặp lại ta, ta tin ngươi, không ngờ ngươi lại nạp hai cơ thiếp mà không nói một lời, nửa tháng nay không biết đã ở trong phủ hưởng bao nhiêu phúc".
"Ngươi nói ta nghe xem, ngươi không cam lòng ở chỗ nào? Chuyện này tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình ta không biết. Một thời gian nữa của ngươi là bao lâu? Có phải là muốn đợi đến khi thê thiếp thành đàn, con cháu đầy sảnh thì ngươi mới nói cho ta biết đúng không?"
"Rõ ràng người không cam lòng phải là ta mới đúng, ta thậm chí còn không có quyền được biết".
"Thật ra ngươi không cần phải gạt ta, cho dù có biết thì ta cũng chỉ mừng cho ngươi mà thôi!"
Tô Vũ nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt, đột nhiên kéo nàng về phía mình, nhẫn nhịn nói: "Đó chỉ là hai người mà hoàng thượng tự nhét vào nhà ta, sao có thể coi là thê thiếp của ta được. Thê thiếp đầy đàn, con cháu đầy sảnh, một mình ta không thể chịu nổi, đời này ta chỉ cần có một người vợ là đủ rồi. A Nguyệt, tại sao cô lại nói như vậy, là cô đang ghen sao?"
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt, tay âm thầm dùng sức giãy dụa nhưng miệng vẫn cười nói: "Mặc dù là hoàng thượng ban cho nhưng cũng đã vào cửa nhà ngươi, ăn cơm nhà ngươi, ngủ trong nhà ngươi! Ngươi nói ta ghen, Tô Vũ, hôm nay ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Ta muốn nghe lời nói thật".
Cuối cùng hắn vẫn sợ rằng mình sẽ làm tổn thương Thẩm Nguyệt nhưng nàng lại vô cùng bướng bỉnh, không hề quan tâm ngay cả khi đang tự làm tổn thương mình, vì vậy hắn đành buông lỏng tay ra.
Cổ tay của Thẩm Nguyệt được giải phóng, nàng xông lên nắm lấy vạt áo của Tô Vũ, buộc hắn phải hơi cúi đầu xuống gần khuôn mặt của nàng.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau, nhưng cảm giác khác xa với sự dây dưa đêm hôm đó.
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn ta, gằn từng chữ nói: "Đúng vậy, ta ghen đó thì sao?"
Tô Vũ mở to mắt.
"Nhưng ngươi đã lừa gạt ta, ta ghét nhất là bị kẻ khác lừa gạt. Nửa tháng qua trong khi ta luôn lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra với ngươi thì ngươi lại đi nạp thiếp, đúng là diễm phúc quá!", Thẩm Nguyệt nói.
"Tin hay không thì tùy, suýt chút nữa thì ta đã
thích ngươi rồi. Ta đã nghĩ không phải chỉ có mình ta dao động, vừa gặp ngươi là đã không thể kiềm chế được mình. Đến hôm nay ta mới hiểu được bản thân mình nực cười biết bao nhiêu".
"Nếu như ngươi nói với ta sớm hơn thì cho dù ta có thất vọng cũng sẽ hiểu cho ngươi được một chút".
"Nếu như ngay từ đầu ngươi không tiếp cận trêu chọc ta, chỉ như bạn bè bình thường mà đối đãi thì ta đã không suy nghĩ lung tung rồi bị ngươi mê hoặc, cũng sẽ không chán ghét ngươi giống như bây giờ".
Sắc mặt Tô Vũ có chút bi thương, bàn tay đang siết chặt trong tay áo.
Thẩm Nguyệt bật cười hai tiếng, tự giễu nói: "Thật ra đây là lỗi của ta, là do khả năng tự chủ của ta quá kém, không chống lại được sự cám dỗ".
"Nhưng Tô Vũ, ta vẫn nên cảm ơn ngươi vì đã dội cho ta môt gáo nước lạnh kịp thời. Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không nổi nóng, cũng sẽ không tệ hại như thế này nữa. Nếu như ngươi đã có người bên cạnh thì ta liền không tiếp tục dây dưa".
"Thật may là mọi thứ vẫn còn kịp. Quên đi, cứ như vậy đi".
Khi đó hắn muốn ôm nàng thật chặt nhưng lại sợ nàng càng thêm chán ghét hắn.
Hắn đã nghĩ rằng họ có thể có một khởi đầu khác, nhưng cuối cùng nàng vẫn chán ghét hắn và tất cả đều vô ích.
Tô Vũ nói: "Là ta đã làm cô đau khổ, là lỗi của ta. Đôi khi chính ta còn chán ghét bản thân mình cho nên cũng không thể tránh được chuyện đến cuối cùng cô vẫn chán ghét ta".
Thẩm Nguyệt bỗng dưng cảm thấy đau nhói trong tim làm cho nàng bất ngờ không kịp phòng. Một cảm giác chua xót trào ra từ trái tim và lan tỏa khắp tứ chi xương cốt.
Nàng nghĩ cũng may mà mọi chuyện chưa bắt đầu, cũng may mà nàng chưa kịp lún sâu thì đã có thể thoát ra.
Chỉ cần nàng chịu khó nghỉ ngơi vài ngày thì cảm giác khó chịu sẽ biến mất.
Nàng từ từ nới lỏng ngón tay, rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Về sau chúng ta cũng nên ít giao du đi, ta là người đã có chồng còn ngươi cũng là người đã có vợ, không thích hợp dây dưa lui tới với nhau. Sau này ngươi không cần đến tìm ta, cũng đừng xuất hiện trong Trì Xuân Uyển của ta nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi".
Ngập ngừng một chút, nàng nói thêm: "Nhị nương cũng không cần ở lại với ta nữa, ngày mai ta sẽ cho bà ấy trở về, ta sẽ tìm vú nuôi khác cho Bắp Chân".
Tô Vũ nói: "Nhị nương là người của cô, nếu như cô không muốn thì ta sẽ không tìm bà ấy hỏi chuyện của cô nữa".
Thẩm Nguyệt gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, nếu như ta biết bà ấy tiếp tục cung cấp thông tin cho ngươi thì đừng trách thuộc hạ của ta vô tình đuổi bà ấy ra ngoài".
Thẩm Nguyệt không còn gì để nói, nàng khàn khàn nói: "Tô Vũ, tránh ra, ta phải đi".
Tô Vũ cuối cùng cũng bước sang một bên tránh đường.
Thẩm Nguyệt đi ngang qua hắn, trên mũi nàng còn phảng phất mùi trầm hương thoang thoảng.
Nàng không nhìn lại mà nói: "Chúc ngươi hạnh phúc, sớm sinh quý tử, phúc trạch kéo dài, sống lâu trăm tuổi, đừng cho rằng ta dối lòng, ta đang vô cùng thành tâm".
Tô Vũ chỉ có thể bất lực nhìn nàng đi ngày càng xa.