Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Giờ Nàng Còn Xem Không?


trước sau

Không khí như còn đang đọng lại khí tức của hắn, khiến cho lỗ tai của Thẩm Nguyệt nóng rực lên.

Thanh Hạnh không ngờ Tô Vũ lại là người đi ra, nhưng cũng là điều hợp lý.

Tô Vũ vẫn còn hơi buồn ngủ, không biết là do ngủ quá nhiều hay là do chưa ngủ đủ mà sắc mặt vẫn khá là lạnh nhạt.

Hắn ném chăn cho Hạ Du rồi tự tìm lấy một gốc cây sạch sẽ, phất áo ngồi xuống, và bắt đầu ăn.

Đây là lần đầu tiên Thanh Hạnh nhìn thấy Đại học sĩ trong truyền thuyết, nhất thời bị thu hút bởi sự nho nhã của hắn.

Hạ Du gõ đầu Thanh Hạnh, nói: “Ngươi ngây ra làm gì hả, quạt cho tiểu gia nhanh lên!”

Đến Thanh Hạnh cũng cảm thấy Đại học sĩ và tên công tử hoàn khố trước mặt này đúng là khác nhau một trời một vực.

Về sau Hạ Du ngồi mỉa mai Tô Vũ cả tối, có thể thấy Hạ Du bất mãn với Tô Vũ thế nào.

Tô Vũ không buồn quan tâm đến hắn ta. Hạ Du nói một mình mãi cũng chán, thế là nghiêng đầu ngủ thẳng cẳng.

Một đêm bình an.

Nhưng đến sáng sớm hôm sau, chắc là sương đêm dày quá nên khi Tô Vũ tỉnh lại thì cả người đều lạnh buốt, giống như cảm lạnh.

Hạ Du khinh bỉ: “Loại ma ốm như ngươi thì cưỡi ngựa lên đường kiểu gì bây giờ, chui vào trong xe ngựa giùm đi. Thân thể không tốt lại còn cố gắng tỏ vẻ, ai bắt ngươi nhường chăn cho tiểu gia hả? Tối qua ngạt chết ta mất”.

Hôm qua Tô Vũ cũng nằm trong xe ngựa nửa ngày, thấy hắn là bệnh nhân nên sáng sớm khi lên đường lại cho hắn vào xe ngựa của Thẩm Nguyệt, cả Thanh Hạnh cũng không có dị nghị.

Chủ yếu là nàng ta không còn sức để mà quan tâm nữa, tối qua bị Hạ Du bắt phải đuổi muỗi đến nửa đêm nên nàng ta mệt muốn chết.

Chờ đến khi Tô Vũ trèo lên xe ngựa, Thẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ bình thản của hắn thì mới nghi ngờ hỏi: “Thật sự cảm lạnh đấy à?”

Tô Vũ mỉm cười: “Thật mà, ta lừa nàng làm gì đâu”.

Thẩm Nguyệt càng thêm hoài nghi: “Đưa tay ra đây, ta xem xem có phải cảm lạnh không nào”.

“Nàng để ta ngồi đã rồi ta cho nàng xem được không?”

Thẩm Nguyệt hơi giựt mí mắt, một lúc sau, khi Tô Vũ mới định thân và vuốt tay áo, ngồi đối diện Thẩm Nguyệt.

Hắn cũng rất có lòng mà chìa tay ra: “Bây giờ nàng còn xem không?”

“Khỏi đi, tinh thần chàng phơi phới như vậy thì quá nửa là giả vờ rồi”, Thẩm Nguyệt nói.

Tối hôm qua hắn một mực muốn ra ngoài ngủ, sau đó để bản thân nhiễm lạnh, hôm nay liền có thể danh chính ngôn thuận chen vào xe ngựa của nàng.

Sau lại diễn trò tiếp, Thẩm Nguyệt cực kỳ nghi ngờ việc hôm qua hắn ốm cũng là giả vờ.

Dù gì hắn cũng là người tập võ, Hạ Du so ra còn kém, nhưng Hạ Du vẫn mạnh mẽ chống đỡ mà hắn lại ngã gục trước.

Hôm qua Thẩm Nguyệt là quan tâm quá sẽ bị loạn, lại còn thương hắn chịu khổ nên không nghĩ nhiều.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Hôm qua chàng bị cảm cũng là giả vờ đúng không?”

Quả nhiên, Tô Vũ nghiêm trang phủ nhận: “Ta ốm thật, không lừa nàng mà”.

“Hừ, có quỷ mới tin”.

Tô Vũ thở dài, sâu xa nói: “Hôm qua nàng rõ ràng rất lo cho ta mà”.

Thẩm Nguyệt nói:
“Hôm qua là ta nghĩ quẩn, ai ngờ chàng đột nhiên đuổi theo, ta bị bất ngờ”.

Qua một đêm bình tĩnh, Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng lại. Nàng không thể... bày tỏ cảm xúc quá rõ ràng với hắn như hôm qua được.

Nếu không người ngoài sẽ nhìn ra manh mối mất.

Nàng cảm giác bản thân như bị Tô Vũ dắt mũi, bị hắn chọc cho xoay vòng vòng.

Tô Vũ luôn tỉnh táo, điêu luyện, mà nàng thì như một con cá rơi vào lưới tình, chỉ số thông minh bằng không.

Sau này nghĩ lại, Thẩm Nguyệt tuyệt đối không ưa thích cái loại cảm giác này, thật sự giống như chỉ có một mình nàng là tung tăng vui vẻ vậy.

Thẩm Nguyệt cẩn thận nghĩ lại một hồi, lần này đường đến biên quan phía nam còn rất dài, nàng vẫn phải làm bạn với Tô Vũ.

Nếu như không thể tránh khỏi chuyện này thì nàng nhất định phải khắc chế và thu liễm lại.

Xe ngựa ung dung chạy, Tô Vũ tự nhiên nắm lấy tay nàng.

Lần này Thẩm Nguyệt tránh ra, nói: “Tốt nhất là đừng có đụng vào ta”.

Nàng sợ bản thân không khống chế nổi.

Tô Vũ nhỏ giọng tiếc nuối nói: “Chỉ nắm một chút cũng không được à?”

Thẩm Nguyệt kiên định từ chối: “Một chút chút cũng không được”.

Tô Vũ cười như không cười nói: “Ừ, nàng bảo thôi thì thôi vậy”.

Đoạn đường sau đó đúng là Tô Vũ không chạm vào Thẩm Nguyệt nữa.

Toàn bộ hành vi của hắn đều dừng lại ở cấp bậc lễ nghĩa, nghiễm nhiên đã không còn cái dáng vẻ một mực ôm chặt nàng mặc kệ hết thảy như vậy nữa.

Đến trưa, đội ngũ tới trạm dịch.

Mọi người đi vào trạm dịch ăn trưa rồi nghỉ ngơi, chờ ngày mai tiếp tục hành trình.

Nếu buổi chiều cứ tiếp tục hành trình thì không thể đến trạm dịch trước khi trời tối thì mọi người sẽ phải ngủ lại bên ngoài.

Trạm dịch nấu cơm canh đơn giản, nhưng vẫn ngon hơn là ăn lương khô.

Thẩm Nguyệt ăn xong thì quay về phòng, để Thanh Hạnh trải giường chiếu cho nàng, sau đó thì lấy nước tắm rửa thay quần áo.

Thẩm Nguyệt ngồi lì trong phòng, mãi cho đến lúc chạng vạng, mặt trời đổ về tây, ánh sáng chiếu lên cả trạm dịch.

Nghe sai dịch nói ở gần đây có một con sông.

Thanh Hạnh lập tức mang quần áo của hai hôm nay ra ngoài sông giặt rũ, quay về phơi một đêm là khô cong.

Hạ Du rảnh rỗi cũng đi theo.

Thanh Hạnh chán ghét hắn ta bao nhiêu thì hắn ta sẽ xuất hiện trước mắt nàng ta nhiều bấy nhiêu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện