Lúc Thanh Hạnh đi thì Thẩm Nguyệt bảo nàng ta nhặt ít đá cuội về.
Khi mặt trời xuống núi, Thanh Hạnh mới ôm chậu về, sau lưng là Hạ Du đang liên mồm quở trách.
Thanh Hạnh suy sụp phơi quần áo.
Không khí trong viện vẫn ổn, Thẩm Nguyệt ngồi trên một chiếc ghế dài, bỏ hết đá cuội vào trong chậu nước sạch.
Khi Thanh Hạnh phơi quần áo xong, quay lại thì thấy Thẩm Nguyệt đang thảnh thơi vén váy cởi giày.
Thanh Hạnh kinh hãi nói: “Công chúa muốn làm gì vậy ạ?”
Thẩm Nguyệt: “Ngâm chân”.
“Công chúa vào phòng ngâm chân đi ạ, để nô tỳ bưng chậu vào cho người”.
“Không khí ở đây rất tốt, ta thích ngâm ở đây cơ”.
Thanh Hạnh chưa kịp cản thì Thẩm Nguyệt đã ngâm hai chân trắng nõn vào trong nước, thở ra một tiếng thoải mái.
Nàng ta rối rắm vô cùng, Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng cảm nhận được tiểu cung nữ này có vài phần đáng yêu.
Hai ngày này nàng ta bị Hạ Du sai đi sai lại, dần dần bộc lộ ra bản tính.
Nàng ta sợ bây giờ có người đi vào viện thì sẽ thấy Thẩm Nguyệt ngâm chân.
Thẩm Nguyệt là công chúa, có lí nào lại để lộ đôi chân ngọc ngà ra ngoài được. Hơn nữa, ở đây ngoài nàng ta và Thẩm Nguyệt ra thì toàn là đàn ông.
Nhưng mặc cho Thanh Hạnh lo lắng cuống cuồng thì Thẩm Nguyệt vẫn bền tâm vững dạ.
Làn nước này nhẹ nhàng khoan khoái, đá cuội bóng loáng mượt mà, chân chạm vào vừa thích vừa nhột, thoải mái vô cùng.
Tô Vũ đang nghỉ ngơi trên tầng hai, thị vệ đi xung quanh tìm đại phu đến kiểm tra thân thể của hắn, sau đó lại kê hai đơn thuốc cho có.
Sau đó, Tô Vũ nghe thấy tiếng nói của Thẩm Nguyệt, bèn nghiêng người tựa vào cửa sổ, đẩy cửa phòng ra, buông mắt nhìn toàn bộ quang cảnh trong viện.
Hắn thấy Thẩm Nguyệt lắc lư chân trong nước, dưới lớp đá cuội, đôi chân trắng mềm như ngọc lộ ra, ngón chân ôm lấy giọt nước trong suốt, thỏa thích hành động.
Hắn hơi híp mắt, sắc mặt sâu lại.
Sau đó, Tô Vũ bảo thủ lĩnh thị vệ truyền lệnh cho tất cả thị vệ không được bước vào trong viện nửa bước.
Nhưng hắn lại quên đi tên đần Hạ Du.
Hạ Du giống như không nằm trong phạm vi mệnh lệnh của Tô Vũ, hắn ta đi đâu cũng không ai ngăn cản nổi.
Thế là Hạ Du bèn rảnh rỗi cầm quả lê đi vào trong hậu viện.
Thấy Thẩm Nguyệt đang ngâm chân cũng chẳng tị hiềm mà chào như gọi bạn: “Công chúa rửa chân đấy à?”
Thanh Hạnh thấy thế thì nói: “Phó sứ bình thường khó hầu hạ thì thôi, nhưng bây giờ cũng đừng học đòi làm bọn d.ê xồm, công chúa đang để lộ chân, phó sứ nên tránh đi thì hơn!”
Trong lúc nàng ta nói thì Hạ Du đã ngồi xuống đầu ghế bên kia, bộ dạng “ta không đi ngươi làm gì được ta” trông rất đáng đánh đòn.
Thẩm Nguyệt rảnh rỗi cũng thích xem Hạ Du trêu chọc tiểu cung nữ này.
Tô Vũ ở trên phòng thấy Hạ Du xuất hiện thì hơi nhíu mày, bèn buông cửa sổ xuống.
Chỉ chốc lát sau, hắn cũng thản nhiên đi vào trong viện.
Thanh Hạnh càng luống cuống hơn. Hạ Du không có quy củ thì nàng ta trách cứ vài câu được, nhưng nàng ta lại không làm gì nổi Tô Vũ.
Thanh Hạnh đỏ mặt nói: “Đại nhân, công chúa đang để chân trần ạ”.
Ý tứ chính là mời hắn né đi.
Tô Vũ nhẹ
nhàng nói: “Hôm qua đến vội, hạ quan lại bị ốm trong người, chưa kịp kể lại tình hình Đại Sở và Dạ Lương với công chúa. Hôm nay đến đây là để nói rõ cho công chúa biết”.
Tô Vũ đến vì chính sự, Thẩm Nguyệt không có cớ gì để từ chối.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Thanh Hạnh, mời Tô đại nhân vào”.
Thanh Hạnh hỏi: “Công chúa có cần lau chân đi giày không ạ?”
Thẩm Nguyệt vẫn chưa ngâm đủ, nói: “Ra ngoài thì không cần để ý nhiều lễ tiết, ta nghĩ Tô đại nhân là chính nhân quân tử, sẽ biết đạo lý phi lễ chớ nhìn”.
“Vâng”, Thanh Hạnh bây giờ mới mời Tô Vũ vào.
Thẩm Nguyệt ngồi trên ghế dài, híp mắt nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ lấy lễ vua tôi để hành lễ, cúi đầu lạy dài, không chê ở đâu được.
Hiếm khi Thẩm Nguyệt thấy vẻ nghiêm túc khi là Đại học sĩ trong triều của hắn như thế, lần trước là ở trong nhà Hạ tướng, nhưng nàng không có tâm trạng tán thưởng.
Bây giờ thì nàng có thể thưởng thức thỏa thích.
Từ hôm qua đến giờ, Tô Vũ chưa nói với nàng bất kỳ chuyện triều đình nào cả.
Hắn luôn cúi thấp mặt, chưa từng vượt khuôn khổ mà ngẩng mặt lên nhìn nàng.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười, chân vỗ bọt nước, hắn rũ mắt xuống nhìn hai chân nàng đang chơi đùa, tầm mắt sâu thẳm.
Thẩm Nguyệt nói: “Mời Tô đại nhân nói”.
Tô Vũ mở miệng: “Hoàng thượng lệnh cho thần đến Dạ Lương hòa đàm, Dạ Lương muốn Đại Sở lấy thành trì để đổi mạng của Tần tướng quân, thật ra Tần tướng quân chưa hề chết trận”.
Thẩm Nguyệt quên đi chơi đùa, ngẩn người nói: “Ngươi nói là hắn ta chưa chết ư?”
“Không sai, chỉ là trở thành tù binh của Dạ Lương. Công chúa không cần lo, trước khi chúng ta đến biên quan thì Tần tướng quân sẽ không bị sao cả”.
Thẩm Nguyệt cũng không quá tin tưởng, nói: “Hoàng thượng đồng ý lấy thành trì của Đại Sở để đổi mạng của tướng quân ư?”
Tô Vũ dịu dàng nói: “Tần tướng quân là tướng quân đệ nhất Đại Sở, là công thần của hoàng thượng, hoàng thượng tuyệt không nhẫn tâm để mất đi rường cột của quốc gia, nên mới mệnh cho thần đến hòa đàm”.
Cho nên nàng đi một chuyến xa xôi ngàn dặm này là công toi à?
Cũng đã được nửa đường, không có lí nào lại quay về, xem ra nàng đành phải đi cùng Tô Vũ đến đích.
Chẳng qua là không cần đi phân biệt thi cốt của Tần Như Lương nữa mà là đổi hắn ta đem về.
Sự dự đoán của Tô Vũ ban đầu lại ứng nghiệm.