Đây vốn là một chuyện rất bình thường thôi, ấy thế mà một tiếng cắn lê vang lên làm bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Ba người im lặng nghe tiếng cắn lê rộp rộp của Hạ Du.
Hắn ta còn nói: “Sao các ngươi im thế, tiếp đi, Đại học sĩ, ngươi chưa nói xong đúng không?”
Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Ban nãy khi ta đến đây thì thấy thủ lĩnh thị vệ đang tìm phó sứ đấy”.
Hạ Du nghi hoặc: “Tìm ta làm gì?”
“Bọn họ tìm được một hộp xúc xắc trong lúc đi tuần, không biết nên chơi kiểu gì, nghĩ là phó sứ biết nên mới muốn đến thỉnh giáo”.
Hạ Du vừa nghe xong đã có tinh thần: “Ối dồi ôi, sao không nói sớm, ta giỏi cái này nhất mà!”
Nói xong, hắn ta chạy đi như một cơn gió.
Thẩm Nguyệt đỡ trán.
Hạ Du vẫn quá trẻ con, bị Tô Vũ thản nhiên lừa hai câu là cun cút chạy đi.
Cho dù có tìm được đi nữa, đang là quan sai đi làm công vụ thì không thể oang oang mở sòng được, cùng lắm chỉ là mấy huynh đệ đóng cửa vào chơi lén mà thôi, nói gì đến việc không sợ chết mà tìm cấp trên thỉnh giáo cách chơi.
Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ một cái, hắn vẫn giữ tư thế cúi đầu đứng yên, nói: “Tô đại nhân vẫn chưa nói xong, Tô đại nhân còn gì muốn nói không?”
Tô Vũ nói: “Hạ quan đã nói xong cả rồi, hạ quan xin cáo lui”.
Thẩm Nguyệt im lặng lấy chân cọ xát đá cuội, vang lên tiếng nước thanh thúy.
Tô Vũ quay người định đi, hơi chần chờ rồi quay người vái chào: “Hạ quan cả gan mời công chúa dời bước vào trong phòng ngâm chân, dù gì vẫn có người ngoài nhìn vào”.
Thanh Hạnh vội vàng hùa theo: “Tô đại nhân nói phải đó ạ”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, lại nghe Tô Vũ nói với Thanh Hạnh: “Hầu hạ công chúa lau chân đi giày vào đi”.
Hắn nhìn thì có vẻ như quân tử hữu lễ, kỳ thực chỉ cần dăm ba câu bình thường đã có thể quyết định thay cho nàng luôn rồi?
Thanh Hạnh nhận được chỉ thị của Tô Vũ thì đi lên lau chân cho Thẩm Nguyệt.
Chờ đến khi Hạ Du hào hứng đến tìm thủ lĩnh thị vệ hỏi chuyện xúc xắc thì thủ lĩnh liền nói ngay: “Thuộc hạ không dám dẫn thủ hạ đánh cược trong lúc đang làm việc đâu ạ, mong phó sứ minh xét”.
Hạ Du lúc này mới hiểu được là mình bị lừa, đến khi hắn ta vội vàng chạy về thì trong viện đã không còn bóng người.
Đến tối, bởi vì ngày mai còn phải gấp rút lên đường nên mọi người đều nghỉ ngơi sớm.
Dưới tầng có đèn dầu, ánh sáng ảm đạm.
Điều kiện trong dịch quán có hạn, Thanh Hạnh muốn viết thư thì phải đi ra ngoài mượn bút mực.
Thẩm Nguyệt không ngủ được, thong thả bước ra khỏi cửa phòng rồi chắp tay đứng tại cửa một căn phòng khác, khẽ gõ nhẹ.
Tô Vũ mở cửa ra, hắn đang mặc áo mỏng màu xanh nhạt, búi tóc lỏng lẻo, trên thân còn có khí tức ấm áp, hẳn là mới tắm xong.
Lúc ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Nguyệt, ánh mắt hẹp dài hơi khựng lại, hỏi: “Công chúa có việc gì không?”
Thẩm Nguyệt cố gắng không nhìn hắn, hỏi: “Hạ Du đâu?”
Hạ Du ở trong phòng đáp ra: “Công chúa tìm ta à? Chờ chút, ta đang mặc đồ”.
Thẩm Nguyệt khẽ giật khóe miệng.
Một kẻ vừa tắm xong, một kẻ thì tắm xong nhưng chưa kịp
mặc đồ... Hai tên đàn ông sống chung một phòng thật sự rất khiến người ta hiểu lầm đấy!
Tô Vũ hơi nhướng mày, nhìn biểu cảm của Thẩm Nguyệt, nói: “Ta biết nàng đang nghĩ gì đó, phòng này có hai vách riêng, tắm rửa hay ngủ nghỉ cũng đều chia đôi”.
Dịch quán cũng chỉ lớn cỡ đó, các thị vệ khác đều là mấy người một phòng.
Thật sự là không còn cách gì khác thì Tô Vũ mới ở chung với Hạ Du.
Thẩm Nguyệt ho khan, nghiêm mặt nói: “Tô đại nhân đừng ngại, ta cũng có nói hai ngươi tắm chung đâu”.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: “Nàng tìm Hạ Du làm gì?”
Thẩm Nguyệt mới giương mắt liếc hắn, thấy bóng dáng của hắn in lên hành lang, bèn ngả ngớn cười: “Sao, ghen à?”
Ánh mắt Tô Vũ tĩnh mịch, đáp: “Ừ”.
Tim Thẩm Nguyệt đập đến là nhanh.
Lúc này, Hạ Du mới mặc xong quần áo đi ra, tóc vẫn ướt, nói: “Công chúa tìm ta có việc gì thế?”
Thẩm Nguyệt nghiêng người, nhìn Hạ Du đi từ trong phòng ra đứng ngoài cửa, thản nhiên nói: “Thanh Hạnh đang viết thư dưới lầu, đi cản thư của nàng ta lại, sau này không cho nàng ta gửi thư về kinh nữa”.
Hạ Du vỗ ngực: “Cứ giao cho ta”.
Sau đó, Hạ Du liền rón rén đi xuống lầu.
Tô Vũ tựa vào cửa, hỏi: “Có vào làm ly trà không?”
Thẩm Nguyệt xoay người rời đi: “Thôi, chàng nghỉ sớm đi”.
“Ừ, nàng cũng thế nhé”.
Khi Thanh Hạnh đang múa bút thành văn ở trong góc thì Hạ Du đã im hơi lặng tiếng xuất hiện ngay sau lưng nàng ta. Thấy nàng ta viết được một nửa, Hạ Du mới thình lình nói: “Viết cái gì mà lén lút thế?”
Thanh Hạnh giật mình, cánh tay run rẩy, vạch ra một vệt mực trên mặt giấy.
Thế này thì đưa thư đi kiểu gì nữa.
Thanh Hạnh quay lại nhìn thấy Hạ Du, lập tức bực bội nói: “Phó sứ không ngủ đi, sao lại trốn sau lưng dọa người khác thế!”
“Ngươi nếu không làm việc gì trái lương tâm thì có thể bị dọa đến mức đó à?”
Nói rồi, Hạ Du liền cầm tờ giấy kia lên, nhìn xem nàng ta đã viết cái gì.
Thanh Hạnh giống như đã đoán được hắn ta định làm thế, bèn xoay người chặn giấy lại.
Hạ Du không ngờ tới chuyện này, vừa nghiêng người đã vô tình đè Thanh Hạnh xuống bàn.
Hai người trừng mắt nhìn sau, sững sờ một hồi.
Hạ Du mới nhận ra tiểu cung nữ này có đôi mắt to to, nhìn đáng yêu ra trò.
Thanh Hạnh vừa giận vừa thẹn. Hạ Du hứng thú nên đùa bỡn nàng ta liên tục, càng ngày càng hạ tay xuống, luồn ra sau lưng nàng ta, túm tờ giấy từ sau lưng nàng ta ra ngoài.