Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

110: Đúng Là Đã Nhìn Thấy


trước sau


Ánh mắt hoàng đế lạnh đi, nói: “Tĩnh Nguyệt, nàng ta nói ngươi có một cái phi tiêu y hệt như thế, có đúng không?”
Thẩm Nguyệt không chút hoang mang nhìn Liễu Mi Vũ, nói: “Mi Vũ, ý của ngươi là ta là đồng bọn của hung thủ sao?”
Liễu Mi Vũ nhìn xuống đất, nói: “Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ… nói đúng sự thật thôi.

Ban nãy khi thích khách hành thích thì công chúa cũng chẳng ở trong ngự hoa viên, sau khi hành thích xong thì thần thiếp mới thấy công chúa xuất hiện”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Ta vẫn luôn ở trong ngự hoa viên đây thôi, ngươi và tướng quân ngồi chung với nhau, làm sao ta quấy rầy các ngươi được, nên mới phải lui ra chỗ khác, nếu không ta sẽ bị mang tiếng là hung hãn ganh tỵ.

Lúc xảy ra chuyện, tướng quân một lòng bảo vệ ngươi, ta cùng cái bụng lớn này không ai bận tâm, chỉ đành trốn ở trong rừng cây, Mi Vũ, đây là lỗi của ta sao?”
Hoàng đế nhíu mày.

Đây vốn là chuyện nhà của Tần Như Lương, bây giờ lại mang ra làm loạn trên đại điện để làm gì? Gọi tất cả đến để cùng chê cười à?
Nhưng hoàng đế vẫn chưa rảnh để xen vào việc nhà của Tần Như Lương.

Liễu Mi Vũ biết Thẩm Nguyệt giỏi ăn nói, nhưng đến lúc này rồi mà Thẩm Nguyệt vẫn mặt không đỏ tim không đập mà bịa chuyện ra, phủi sạch quan hệ sau hai, ba câu nói, rồi đổ hết tội lên đầu Liễu Mi Vũ.

Người nói vô tình người nghe cố ý, những người ở đây sẽ nghĩ thế nào?
Đương nhiên sẽ nghĩ rằng nàng ta là một thiếp thất mà lại dám ỷ sủng mà kiêu, vô pháp vô thiên, đến trong cung cũng không chịu yên phận, Thẩm Nguyệt mang thai lại không ai quan tâm, quá đáng thương.


Liễu Mi Vũ phẫn hận cắn môi, nói: “Hoàng thượng tha tội, có lẽ, có lẽ thần thiếp thật sự đã nhìn lầm…”
Liễu Mi Vũ nghĩ, chỉ cần để hoàng thượng nghi ngờ Thẩm Nguyệt một chút thì sẽ có bất lợi cực lớn với Thẩm Nguyệt.

Thân phận của Thẩm Nguyệt vốn rất khó nói, nếu còn dây dưa với thích khách thì hoàng thượng còn tha thứ được sao?
Nhưng chỉ ngay một giây sau, Thẩm Nguyệt đã cao giọng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay dù Mi Vũ không nói thì thần muội cũng sẽ chủ động bẩm báo cho hoàng thượng.

Thần muội không thể dung túng cho thích khách được ung dung ngoài vòng pháp luật, gây bất lợi cho hoàng thượng được.

Mi Vũ nói không sai, thần muội đúng là đã từng thấy phi tiêu giống hệt cái này”.

Liễu Mi Vũ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nguyệt, ánh mắt không thể tin.

Nàng ta chủ động khai hết sao? Đây khác nào tìm chết!
Thẩm Nguyệt nói đúng sự thật: “Hôm đó thần muội và tướng quân đi dạo phố, đột nhiên có một cái phi tiêu từ trên không bay tới, bên trên phi tiêu có tẩm kịch độc, muốn đưa tướng quân vào chỗ chết.

Nếu tướng quân không tránh kịp thì e là đã trúng độc mà chết”.

Sắc mặt Liễu Mi Vũ trắng bệch, chuyện từ khi nào mà nàng ta không biết vậy?
Thẩm Nguyệt… lại đi dạo phố với tướng quân?
Phi tiêu này… là muốn giết tướng quân ư?
Hoàng đế sầm mặt lại, không nói không rằng.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Nếu thần muội đoán không sai thì hung thủ lúc ấy và thích khách hôm nay hẳn là một người.

Thần muội cả gan phỏng đoán, hung thủ kia nhất định là muốn giết tướng quân trước để gây nhiễu loạn kinh thành, sau đó mưu bước tiếp theo.

Thần muội cũng không ngờ đêm nay hắn ta tiến cung được”.

Hoàng đế tức giận nói: “Xảy ra chuyện này mà sao không nói sớm! Sao lúc ấy Tần Như Lương không bắt được hung thủ?”
Thẩm Nguyệt hơi cúi đầu, như có như không nhíu mày

nói: “Bẩm hoàng thượng, lúc đó đường phố có rất nhiều người, thân thể thần muội không tiện, tướng quân không thoải mái chân tay nên mới làm cho hung thủ chạy mất”.

Nói trắng ra là bảo Tần Như Lương vô dụng.


Hoàng đế do dự không nói.

Thẩm Nguyệt lại lên tiếng tiếp: “Nếu hoàng thượng không tin thì bách tính bán hàng lúc ấy có thể làm chứng, hoặc chờ Tần tướng quân đến đây đối chứng với thần muội, nói rõ lai lịch của cái phi tiêu kia”.

Thẩm Nguyệt đứng thẳng lưng, nói năng rõ ràng: “Thần muội không thẹn với lòng, chỉ là không muốn bị người ta hiểu lầm rồi coi là hình nhân thế mạng!”
Liễu Mi Vũ quỳ rạp dưới đất quá lâu, thân thể sắp cứng đến nơi.

Nàng ta bây giờ run rẩy vô cùng, móng tay gắt gao cào vào cẩm thạch dưới đất, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Nàng ta không ngờ lại có chuyện mà nàng ta không biết như thế này.

Liễu Mi Vũ đúng là đã thấy phi tiêu trong tay Thẩm Nguyệt, nên nàng ta chẳng nghĩ nhiều mà một lòng muốn kéo quan hệ cho Thẩm Nguyệt với thích khách, nàng ta sẽ không cần ra tay, chờ hoàng thượng xử trí Thẩm Nguyệt là xong.

Bây giờ Thẩm Nguyệt không những chủ động kể ra mà còn kéo cả Tần Như Lương vào.

Chỉ cần Tần Như Lương đến đối chiếu thì sẽ biết Thẩm Nguyệt nói thật hay giả.

Nếu Tần Như Lương nói là sai thì Thẩm Nguyệt sẽ hết đường chối cãi.

Nhưng nếu Tần Như Lương nói thật thì Liễu Mi Vũ sẽ trở thành người có dụng ý khác, vu hãm công chúa.

Nàng ta sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, khó biết kết quả.


Lúc này, tiếng nói như ma yểm của hoàng đế vang lên trên đầu Liễu Mi Vũ: “Gọi Tần Như Lương tới đây, người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho Tĩnh Nguyệt công chúa”.

Kết quả là cung nhân chia nhau ra, một bên vội vàng đi gọi Tần Như Lương đang tìm kiếm thích khách về, một bên thì lấy ghế mời Thẩm Nguyệt ngồi xuống.

Thẩm Nguyệt đứng đến đau lưng mỏi gối, bèn chậm rãi ngồi xuống.

Liễu Mi Vũ vẫn quỳ dưới đất như cũ, hoàng đế không để nàng ta đứng dậy, nên nàng ta chỉ có thể quỳ mãi không đám đứng.

Tần Như Lương nhanh chóng chạy tới, thấy Liễu Mi Vũ quỳ dưới đất và Thẩm Nguyệt ngồi bên cạnh thì hơi khựng lại, sau đó quỳ gối xuống đất, vái: “Thần tham kiến hoàng thượng, thần làm việc không tốt, mong hoàng thượng giáng tội”.

Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn Liễu Mi Vũ, an ủi: “Mi Vũ đừng sợ, người một nhà có gì hiểu lầm thì cứ hóa giải kịp thời là được.

Tướng quân đến rồi, chân tướng sẽ rõ ràng thôi”.

“Nếu mọi chuyện không làm rõ được thì cũng không sao, ta vẫn nhớ kỹ tướng quân đứng ở quầy hàng nào trong con phố nào, bị tập kích vào ngày nào, có thể đến tìm chủ quán ở ven đường đó chứng thực cho”.

Liễu Mi Vũ lại run rẩy..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện