Hoàng đế hừ lạnh, cầm phi tiêu ném vào mặt đất dưới chân Tần Như Lương, nói: “Nội quyến của ngươi nói đã thấy phi tiêu của thích khách này trong phủ tướng quân, Tĩnh Nguyệt có một cái như thế này, đúng không?”
Tần Như Lương không ngu, qua những lời Thẩm Nguyệt vừa nói và nghe hoàng đế hỏi thì cũng đã hiểu được chuyện gì.
Liễu Mi Vũ vạch trần Thẩm Nguyệt, nói Thẩm Nguyệt có phi tiêu giống hệt thích khách, Thẩm Nguyệt không thể không nói ra lai lịch của phi tiêu kia để bảo vệ bản thân.
Nhưng nói như vậy thì coi hắn ta là cái gì chứ?
Hắn ta không chỉ không bắt được hung thủ ám sát mình mà lại còn không tìm được thích khách hôm nay, uy vọng và mặt mũi của đại tướng quân coi như vứt hết, không còn lại chút gì.
Thẩm Nguyệt nói như thế không phải để cho Liễu Mi Vũ nghe mà là cho hắn ta nghe.
Nếu hắn ta dám ở đây thiên vị Liễu Mi Vũ mà lật ngược phải trái thì trên đường phố kia vẫn có rất nhiều nhân chứng.
Chủ quán ở trên mấy con phố đó đã bán hàng được nhiều năm, nếu hắn ta thề thốt phủ nhận thì bách tính qua đường đều có thể làm chứng.
Tần Như Lương lại cực kỳ sủng ái với Liễu Mi Vũ, bây giờ liền lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
Hoàng đế thấy Tần Như Lương im lặng thì không vui nói: “Tần tướng quân, nói đi!”
Tần Như Lương trầm giọng nói: “Đúng là như vậy ạ”.
Liễu Mi Vũ đau đớn ngẩng đầu lên nhìn Tần Như Lương.
Hoàng đế lại nói: “Nhưng Tĩnh Nguyệt công chúa nói là phi tiêu đó do kẻ đánh lén ngươi cùng Tĩnh Nguyệt khi cả hai đi dạo phố, có đúng hay không?”
Tần Như Lương rũ mắt nhìn Liễu Mi Vũ, ánh mắt hắn ta tràn ngập thất vọng.
Hắn ta biết Liễu Mi Vũ không ưa Thẩm Nguyệt, nhưng không ngờ rằng Liễu Mi Vũ lại vạch trần Thẩm Nguyệt trước đám đông như thế.
Mi Vũ luôn là người nhát gan hiền lành, sao đêm nay lại to gan như thế?
Làm vậy không những đưa hắn ta vào thế bất nghĩa, mà còn đặt Thẩm Nguyệt vào chỗ chết.
Ánh mắt Liễu Mi Vũ chứa sự khẩn cầu.
Nàng ấy đang khẩn cầu chính mình nói dối để cứu nàng ấy, hãm hại Thẩm Nguyệt ư?
Mặc dù Tần Như Lương ghét Thẩm Nguyệt thế nào đi nữa thì hắn ta cũng khinh thường sử dụng cách này để hại chết Thẩm Nguyệt.
Nhưng không biết từ bao giờ mà Thẩm Nguyệt đã không còn khiến hắn ta chán ghét cực kỳ như xưa nữa.
Hắn ta thường xuyên nhớ đến dáng vẻ bình thản của Thẩm Nguyệt khi nằm trên ghế ở Trì Xuân Uyển, sự tự tin của Thẩm Nguyệt khi khiêu vũ dưới bóng cây, thậm chí là bộ dáng ngang ngược mắng người của Thẩm Nguyệt cũng khiến hắn ta nhớ như in.
Hắn ta khinh thường làm cách đó để hãm hại Thẩm Nguyệt, nhưng Mi Vũ phải làm sao đây?
Ánh mắt phức tạp của Tần Như Lương làm trái tim của Liễu Mi Vũ chìm vào vực sâu.
Cuối cùng, Tần Như Lương hít sâu một hơi, nói: “Bẩm hoàng thượng, công chúa nói không sai, lúc ấy thần không bắt được kẻ đánh lén, là thần đáng tội chết!”
Liễu Mi Vũ tê liệt dưới mặt đất, run rẩy mi mắt, nước mắt rơi không ngừng.
Tần Như Lương lại bênh vực Thẩm Nguyệt, mặc kệ nàng ta.
Hoàng đế giận dữ: “Ngươi biết mà không báo, đúng là đáng chết!”
Tần Như Lương nghiêm chỉnh quỳ dưới đất, chờ hoàng đế trách phạt.
Hoàng đế phất tay áo đứng dậy, nhìn chằm chằm Tần Như Lương: “Trẫm lệnh cho ngươi phải tìm được thích khách trong vòng ba ngày, nếu không thì bỏ cái chức đại tướng quân này