Khẽ động mồm mép cầu xin giúp người khác có thể đạt được danh tiếng tốt bất kể thế nào cũng không thua thiệt đối với Thẩm Nguyệt.
Nhưng nàng chỉ cầu xin giúp Tần Như Lương, còn Liễu Mi Vũ thì không.
Kết quả hoàng đế chỉ nói: “Nếu Tĩnh Nguyệt đã cầu xin cho ngươi, vậy kẻ làm thiếp ti tiện kia tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, thưởng ba mươi gậy, nếu Tần tướng quân khăng khăng muốn thay nàng ta chịu phạt, vậy tăng gấp đôi hình phạt là sáu mươi gậy.
Ngoài ra chuyện ngươi biết mà không báo trước đó khiến việc truy tìm hung thủ đêm nay gặp bất lợi, buổi tiệc sinh nhật của thái hậu cũng rối tinh rối mù nên được thưởng thêm năm mươi roi, hành hình tại cổng Hàn Vũ”.
Hai tay Tần Như Lương chống xuống đất, đầu cúi thấp chạm nền, nói từng chữ: “Thần, tạ chủ long ân”.
Phải nói rằng hoàng đế quả thực đã đạt được hiệu quả mà ông ta mong muốn, ít nhất ở thời điểm này, cho dù Tần Như Lương phải nhận phạt cũng vẫn một lòng biết ơn hoàng đế.
Sau khi hoàng đế rời khỏi đại điện, vợ và gia đình của các quan viên xem xong kịch hay cũng nối tiếp nhau tan cuộc rời khỏi cung.
Một buổi tiệc cung đình vốn náo nhiệt rộn ràng đến cuối cùng lại biến thành khung cảnh tiêu điều vắng vẻ.
Trong cung điện trống không vang lên từng tiếng khóc nức nở đau đớn xé lòng của Liễu Mi Vũ.
Tần Như Lương đứng lên, tấm lưng hắn thẳng tắp, cũng không liếc mắt nhìn tới bất kỳ người nào, quay đầu đi theo thị vệ tới cổng Hàn Vũ với gương mặt vô cảm.
Cổng Hàn Vũ là cổng đầu tiên tiến cung vào triều, trước cổng có một quảng trường rộng lớn, lan can chạm khắc từ ngọc, trong đêm tối lộ ra một loại hoa lệ lạnh băng.
Dần dần mọi người cũng đi hết, Thẩm Nguyệt dạo bước rất chậm nên tụt lại phía sau, được cung nữ tiễn ra ngoài cung.
Ngọc Nghiên lúc này sớm đã chở ở cửa cung.
Khi đi qua cổng Hàn Vũ, Ngọc Nghiên được đặc biệt cho phép tiến vào cửa đón người từ cung nữ hộ tống Thẩm Nguyệt.
Khi nàng ta đỡ lấy cánh tay Thẩm Nguyệt xém chút đã bật khóc: "Công chúa, nô tỳ thấy những người khác đã rời cung từ lâu nhưng vẫn chậm chạp không thấy bóng dáng người đâu, hại nô tỳ còn tưởng rằng người đã xảy ra chuyện rồi".
"Đã xảy ra chuyện", Thẩm Nguyệt thản nhiên đáp: "Nhưng người đó không phải là ta".
Ánh trăng vàng nhạt hắt xuống quảng trường rộng lớn bao trùm lên toàn cảnh một nét thê lương trống trải, con đường lát đá dưới chân cũng cũng trở nên xác xơ.
Cổng Hàn Vũ cao vợi sừng sững đứng đó, Thẩm Nguyệt ngước đầu nheo mắt nhìn lên chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, thân hình cao lớn nghiêm nghị của Tần Như Lương chậm rãi quỳ xuống, cởi bỏ áo lộ ra thân trên rắn rỏi.
Ngọc Nghiên cùng Thẩm Nguyệt quan sát một hồi mới do dự hỏi: "Người đang chịu phạt đằng kia! là tướng quân sao?"
"Là hắn".
Dứt lời nàng liền nâng chân đạp từng bước đi về phía đó.
Gậy gỗ đập lên cơ thể hắn phát ra từng tiếng vang trầm đục, giống như nhịp tim của con người, thình thịch thình thịch, chầm chậm mà có tiết tấu.
Thẳng cho đến khi Thẩm Nguyệt bước đến dừng bên cạnh hắn ta, hạ làn mi nhìn xuống dáng vẻ chịu phạt của hắn.
Tóc xoã trên bả vai, hắn mím chặt môi không hé một lời, cơ bắp toàn thân đều kéo căng, tuy vậy khi gậy rơi xuống người hắn vẫn lưu lại những vết lằn đỏ gay mắt.
Hắn cũng không phải mình đồng da sắt, xương cốt dù rắn chắc đến đâu cũng so không lại với gậy gỗ.
Thị vệ thi hình công chính nghiêm minh, đây là mệnh lệnh đích thân hoàng đế ban xuống, họ không dám làm qua loa.
Thẩm Nguyệt nhìn một lúc, bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh Tần Như Lương bầm dập vết thương dưới ánh trăng lại có chút u ám sầu não như màn đêm.
Sáu mươi gậy còn chưa đánh xong, Tần Như Lương đã không còn kiên cường được như lúc đầu nữa.
Thẩm Nguyệt cảm thấy thật chói mắt khi nhìn tới toàn bộ tấm lưng hắn đã rỉ đầy máu tươi đỏ thẫm.
Sau khi thi hành xong, còn có năm mươi roi, không biết hắn có chịu đựng nổi không.
Trên quảng trường lúc này có một bóng người lảo đảo chạy tới, làn váy sa mỏng cuốn bay trong gió, giống như bươm bướm dang rộng đôi cánh.
Nàng ta vừa chạy vừa khóc.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, kẻ đang loạng choạng chạy tới đó không ai khác chính là Liễu Mi Vũ.
Lúc trước khi ở trong điện nàng ta quỳ gối tới mất cảm giác,