TransbyPhươngTửBối
Hai người đến phòng y tế.
Lúc mở cửa phòng, ánh mắt Lâm Ương Ương va phải một ánh mắt không thể nào quen thuộc hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả trường cao trung Thường Thanh hoặc khoa trương hơn chút là cả Hoa Quốc này, cũng chỉ có đôi mắt của Lục Gia Trách là trời sinh đặc biệt như vậy.
Vừa thần bí vừa xinh đẹp, cực kỳ giống chú mèo mun Ô Vân mà cô từng nuôi, cùng một màu xám như vậy.
Vậy nên, kiếp trước Lâm Ương Ương sớm đã vì đôi mắt đặc biệt này mà chú ý đến Lục Gia Trách, âm thầm mà quan tâm đến Lục Gia Trách.
Cô hình như... cực kỳ thích đôi mắt ấy.
Lâm Ương Ương thất thần mà nghĩ.
"Bạn học?" Giọng nói trong trẻo của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên.
"Hả?" Ánh mắt Lâm Ương Ương có chút mơ hồ, bừng tỉnh thu hồi lại tâm tư, cô khẽ liếc thiếu niên trước mặt, ánh mắt trở nên phức tạp, "Bạn học Lục sao lại ở đây?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô trước giờ chưa từng nghĩ sẽ ở phòng y tế gặp được Lục Gia Trách một cách trùng hợp như vậy.
Lục Gia Trách yên lặng nhìn cô một cái, vừa hay đã xử lý xong vết thương nhỏ ở tay, "Bị Tiểu Hắc cào, đi vội quá."
Theo lời của hắn, Lâm Ương Ương thật sự nhìn thấy trên cổ tay trắng ngần hai vết cào rõ ràng một ngắn một dài.
"Có nặng lắm không? Cậu không đi bệnh viện xem thử sao?"
Lâm Ương Ương lo lắng đến nỗi gần như mất bình tĩnh, muốn đưa tay bắt lấy tay Lục Gia Trách, nhưng cô lập tức phản ứng kịp, cánh tay ở bên hông cố gắng kiểm soát không đưa lên.
Lục Gia Trách lặng lẽ liếc cách tay cô, đôi mắt màu xám lóe lên một tia ngờ vực.
"Không chảy máu, khử trùng xử lý qua rồi, không sao."
"Hả? Ừ... vậy à, vậy thì tốt..." Giọng nói của Lâm Ương Ương nhỏ dần, có chút nặng nề, cô dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, "Cậu sao lại biết nó tên Tiểu Hắc?"
Lúc nói câu này, Lâm Ương Ương liền nhớ lại ngày đó ở con hẻm nhỏ nghe được mấy tiếng Ương Ương.
Chỉ là cô không hiểu, Lục Gia Trách tại sao lại giả vờ như không quen biết cô, càng không hiểu tại sao hắn lại biết đến cô.
Thiếu niên nhìn cô trầm mặc tầm hai giây, đôi môi mỏng nhàn nhạt cất tiếng: "Tùy tiện đặt thôi, là người thì đều có thể nghĩ đến cái tên này."
Nghe thì cũng không sai, nhưng hắn đang nói dối.
Lâm Ương Ương bị giọng điệu lạnh lùng này dọa cho sợ, bộ dạng không một chút sơ hở* của hắn khiến cô có chút không biết phải làm sao.
*Nguyên văn: Thiên y vô phùng (天衣无缝): Áo trời không kẽ hở, ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn,... cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
Cô bắt đầu hoài nghi những suy đoán trước kia của bản thân, có khi nào Lục Gia Trách căn bản không thích cô, hay là Lục Gia Trách bây giờ vẫn chưa thích cô?
Nhưng... chiếc điện thoại Minh Kí tặng kia cùng với tài