Hứa Thư nghe người ở đầu dây bên kia nói một câu mà không thể nói được gì, đến lúc cao trào cô cũng sẽ bật cười, xem như cô ngầm thừa nhận lời Tự Kiều nói.
Ngay bây giờ, cô thực sự rất mẫu thuẫn.
Tự Kiều có thể nhìn ra suy nghĩ của cô đối với Thẩm Từ Sinh, nhưng chính cô vẫn chưa biết nên làm thế nào.
Hứa Thư đi đến bên cửa sổ, nhìn đèn đường bên ngoài, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia.
Lúc đó Thẩm Từ Sinh đứng dưới ngọn đèn đường đó, vụng về đưa hai tay lên đầu làm động tác hình trái tim với cô.
Cảnh đó thế nào nhỉ? Anh đứng dưới ánh đèn, xung quanh chỉ là ánh đèn màu vàng ấm áp.
Khi đó, anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì cô, giống như bây giờ, anh liên tục thấp giọng cầu xin sự tha thứ của cô.
Đúng lúc này, Tự Kiều lại nói: "Cậu cảm thấy tại sao bây giờ anh ta vẫn quấy rầy cậu chứ?"Hứa Thư chờ câu nói tiếp theo.
“Không phải bởi vì cậu thích anh ta hay là do cậu yêu anh.
” Tự Kiều tiếp tục, “Hứa Thư, chúng ta đều phải trở nên dũng cảm, phải học cách trở thành một người dũng cảm, không phải vì người khác, mà là vì chính mình, thử tưởng tượng xem, nếu nhiều năm sau, cậu vẫn còn một mình, còn anh ta thì đã có gia đình rồi có con, rồi các cậu lại vô tình gặp nhau trên đường, lúc đó cậu sẽ nói gì?"Hứa Thư lắc đầu nói: "Mình không biết, mình cái gì cũng không có nghĩ được cả.
"“Cậu không thành thật.
” Tự Kiều vạch trần cô, “Mình nói với cậu câu này, cậu nhất định phải có nói được, cho dù chỉ là một câu đơn giản như lâu rồi không gặp, cũng có thể chứng minh được trong lòng cậu vẫn không luyến tiếc hay hối hận.
"Hứa Thư không nói nên lời.
“Cậu nghĩ lại đi.
” Tự Kiều nói: “Nhiều năm sau, nếu người đi cùng Thẩm Từ Sinh sẽ là cậu, bọn cậu có con rồi sẽ cùng nhau đón con đi học về, trên đường về là ánh hoàng hôn cùng gió ấm, tay trái anh ta ôm con, tay phải thì ôm cậu.
"Hứa Thư không thể nghe được những gì cô ấy nói sau đó nữa, một bức tranh gia đình hiện ra trươc mắt cô.
Cô cụp mắt xuống cười nhẹ.
"Cho nên, Hứa mỹ nhân, cậu phải thẳng thắn nói cho mình biết, cậu sẽ chọn kết cục nào?"Hứa Thư hỏi, "Mình có thể lựa chọn sao?""Quyền lựa chọn luôn nằm trong tay cậu, thì tại sao cậu lại không có quyền lựa chọn chứ?"Hứa Thư đột nhiên nhớ những gì Thẩm Từ Sinh cũng nói, sự lựa chọn luôn nằm trong tay cô.
Thấy cô đã hồi thần lại, Tự Kiều không tiếp tục thuyết phục cô nữa, "Kỳ thực, trong lòng cậu đã có đáp án rồi.
" Tự Kiều lại nói: "Sau bao nhiêu năm thu mình lại, đã đến lúc cậu phải trở thành một người dũng cảm để giành lấy thứ thuộc về mình rồi.
”Điện thoại vừa cúp, xung quanh lập tức im tỉnh.
Sáng hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường lệ, nhưng ánh nắng lại có chút yếu ớt.
Thế giới bên ngoài vẫn sôi nổi như vậy, con đường vẫn tấp nập xe cộ.
Hứa Thư ngẩn người ở trên giường một hồi, sau đó vén chăn xuống giường, đi dép lê rũ rượi vào phòng tắm, bắt đầu chậm rãi tắm rửa.
Nhìn mình trong gương, đầu tóc rối tung, hai mắt sưng đỏ, hốc mắt cô lại nóng lên, mũi đau đến muốn khóc.
Cô đang buồn về chuyện gì chứ? Ngồi vào bàn ăn sáng rồi mà Hứa Thư vẫn còn suy nghĩ.
Hành lý đã đóng gói vẫn còn trong phòng khách, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, khi gió thổi vào, bức màn cửa cũng theo đó mà lay động.
*Thẩm Từ Sinh đúng chín giờ tối tới nơi, anh không đi lên, anh đỗ xe ở nơi không dễ thấy, ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào lối vào hành lang.
Sau khi hơn chục người ra vào, Hứa Thư cũng đã đi ra.
Hô hấp của anh ngưng trệ, đầu ngón tay vẫn liên tục gõ vào vô lăng chợt ngừng lại.
Anh nhìn Hứa Thư chậm rãi đi xuống, cổ họng anh chợt cảm thấy đau buốt.
Thẩm Từ Sinh cũng đã biết đáp án này, cô không yêu anh, cô sẽ không thỏa hiệp ở lại Nam Chiếu chỉ để ở cạnh anh.
Nhìn đi chỗ khác, anh chóng lưỡi vào má rồi thở dài.
Nhưng lại ngẩng đầu nhìn, Hứa Thư như đã chú ý tới anh, lúc này đã đi về hướng này.
Thẩm Từ Sinh mở dây an toàn, muốn xuống xe trước, nhưng Hứa Thư đã đi đến.
Cô đứng trước xe, mặc một chiếc áo len đan, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu trắng nhạt, mái tóc rối bù được kẹp lại bằng kẹp tóc, hơn nữa cô không trang điểm nên trông có hơi phờ phạc.
Đôi mắt ấy