Ngày cưới của Hứa Thư và Thẩm Từ Sinh được ấn định vào ngày Thất tịch.
Một đám cưới theo truyền thống Trung Hoa.
Tam thư lục lễ, lễ phục chủ yếu là màu xanh làm được điểm thêm chút màu đỏ, mũ phượng chính là vương miện của cô dâu, tam chiếc kiệu lớn theo phong cách nhà Minh để cưới Hứa Thư về nhà.
Anh sắp xếp mọi chuyện chỉ trong vòng nửa năm.
Nhưng may mắn là hiệu quả khá tốt.
Thẩm Từ Sinh vẫn đang trên đường đến, chỉ có Trần Hạnh và Hứa Thư ở trong phòng.
Trần Hạnh đứng sau Hứa Thư, đặt tay lên vai cô, nhìn con gái mình trong gương.
Nhiều năm qua bà đối xử với Hứa Thư không tốt, với tư cách là một người mẹ, nhưng bà lại rất ít khi quan tâm đến con gái mình, những gì cô xứng đáng được có, thì bà đã dành tất cả cho Hứa Gia Diệu.
“Mẹ.” Thấy bà đang suy tư, Hứa Thư nói: “Sao vậy? Mẹ không khỏe sao?”
Mấy năm nay sức khỏe của Trần Hạnh đã không còn như trước nữa, cô rất lo lắng cho bà.
“Không có.” Trần Hạnh ngồi xuống bên cạnh cô, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gỗ, mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng vàng, “Mấy năm trước dì Trương của con không phải đã gả con gái đi sao? Mẹ cũng bảo cửa hàng trang sức đóng gói một chiếc lại, chỉ để chờ ngày hôm nay.
Đôi mắt của Hứa Thư không dừng lại ở chiếc vòng tay.
“Có nhiều lần ta mơ thấy cha con, ông ấy vẫn như trước, cằn nhằn ta cứ chiều Hứa Gia Diêu, mà không để ý đến con.” Trần Hạnh lấy chiếc vòng tay ra, chậm rãi đeo vào cổ tay Hứa Thư, nhẹ giọng nói: “Từ khi con còn nhỏ ta đã sinh em con ra rồi, mẹ lại không quan tâm đến con nhiều lắm, ta cho rằng con là chị lớn, nên cứ như vậy đi, một mình ta gánh vác nhiều việc, bây giờ xem ra ta vẫn chưa đúng vai trò làm mẹ của mình, mẹ chỉ muốn nói lời xin lỗi với con.”
Hứa Thư không cầm được nước mắt.
Cô rất ít khi khóc vì những chuyện như vậy, chỉ có những chuyện khiến cô bất lực mới khiến cô khóc được.
Trần Hạnh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng Hứa Thư.
“Thực ra, những năm qua, ta rất tự hào vì khi con đã phát triển rất tốt.”
Khi Hứa Gia Diệu bước vào, Hứa Thư đã bình tĩnh trang điểm lại.
“Chị, sao anh rể còn chưa tới?”
“Hứa Gia Diệu, em không thấy buồn khi gả chị đi sao?”
“Đâu phải là không gặp được nữa.” Hứa Gia Diệu cười nói: “Hơn nữa, lấy được một người đối xử tốt với mình như vậy cũng không dễ gì.”
Cậu bé nói rất cảm xúc, nhưng Hứa Thư chỉ muốn đứng dậy, đánh cậu bé một cái.
“Lại đây.” Hứa Thư vẫy vẫy tay.
“Làm gì chứ?” Hứa Gia Diệu như đoán được ý của cô, liền dùng tay chặn cô lại.
“Từ giờ trở đi, ở nhà chỉ còn mẹ và em, đừng làm mẹ tức giận nữa đấy.” Hứa Thư nhẹ giọng nói.
Lúc này Hứa Gia Diệu mới có cảm giác chị mình sắp trở thành người của gia đình khác rồi, miệng đắng ngắt không nói nên lời.
“Tại sao lại nói này chứ?”
“Chị.” Hứa Gia Diệu đau lòng nhìn chị, “Sau này nếu chị được nghỉ, nhất đinh phải thường xuyên quay về thăm em đấy.”
“Em không phải vội vàng gả chị đi nữa sao?” Cô cười sờ sờ đầu Hứa Gia Diệu.
Hứa Gia Diệu cũng không né tránh, cụp mi mắt, “Em chỉ sợ chậm trễ giờ lành, trong hôn lễ không phải đều xem trọng chuyện này nhất sao?”
“Yên tâm đi, anh ấy gọi điện thoại cho chị rồi, rất nhanh sẽ tới thôi.” Hứa Thư nói.
Hứa Gia Diệu đột nhiên ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào nói: “Chị mãi mãi là chị gái của em, người chị gái tốt tốt tốt nhất, không ai có thể so sánh được với chị, cho nên, nếu một ngày nào đó anh rể đối xử tệ với chị, em nhất định sẽ đưa chị về nhà, nhưng trước khi đưa chị về nhà, em sẽ giúp chị đánh anh ấy một trận để trút giận!”
Hứa Thư vỗ nhẹ vào lưng cậu nói “OK” đôi mắt ướt.
Ngày hôm đó, Tự Kièu ở bên cạnh Hứa Thư suốt, Hứa Thư xem đến xem lui, cô ấy thì ở cạch nhìn cô.
“Hứa mỹ nhân, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
“Không có cảm giác gì cả, rất bình thường.”
Tự Kiều sau đó lại hỏi, “Cậu không có chút hào hứng hay lo lắng nào sao?”
“Khi anh ấy cầu hôn thì có, nhưng bây giờ…”
Hứa Thư nhớ lại kể cho Tự Kiều nghe từ khi hòa giải, cô và Thẩm Từ Sinh ngày đêm ở cạnh nhau, trước khi cô nhắm mắt ngủ cũng nhìn thấy anh, khi mở mắt ra cô vẫn nhìn thấy anh.
“Bọn mình rất bình thường.” Hứa Thư nói.
“Đúng vậy, dù sao lấy tính tình của cậu, rất khó
để cậu có cảm xúc mãnh liệt gì.”
Cô cười nói với Tự Kiều: “Không phải chỉ không quá kích động thôi sao, sau khi mẹ mình biết chuyện, bà ấy còn định không đồng ý cho mình kết hôn nữa đấy.”
“Tất nhiên là vậy rồi, nếu là mình, mình cũng cần chút thời gian để suy nghĩ đấy.” Tự Kiều tò mò hỏi, “Vậy tại sao dì Trần lại đồng ý thế?”
“Không biết nữa.” Hứa Thư nói, “Có lẽ là bị anh ấy làm cho động lòng.”
Dù sao thì có người nào mà lại không ngại mưa gió, đứng dưới lầu nhà cô 365 ngày không lỗi một ngày chứ.
“Nhưng cũng không hẳn.” Hứa Thư tiếp tục, “Có lẽ là vì mình đã thành thật khai báo mọi chuyện với mẹ mình, bà ấy cũng hỏi mình có phải đã quyết định cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài anh ấy hay không.”
Tự Kiều “Vậy cậu trả lời thế nào?”
Hứa Thư trả lời: “Cũng không hẳn là vậy, cùng lắm thì đến kiếp sau mình sẽ kết hôn với anh ấy.”
Tự Kiều vỗ vai cô nói: “Cậu giỏi thật đấy.”
“Không, bởi vì mình biết, lúc mẹ mình hỏi câu đó, chính là lúc bà ấy đã thỏa hiệp.” Hứa Thư nói: “Thứ bà ấy muốn không phải là đáp án mình, mà là sự quyết tâm của mình.”
Quyết tâm của cô, chính là khi từ bỏ Thẩm Từ Sinh cũng chính là từ bỏ cuộc sống của mình.
Quyết tâm lớn đến mức cô sẽ như cái xác không hồn mà sống đến gia rồi chết đi, đến kiếp sau lại tìm Thẩm Từ Sinh, cùng anh yêu nhau, rồi cùng anh kết hôn.
Đêm đó, không ai dám náo loạn phòng tân hôn của Thẩm Từ Sinh, Hứa Thư đã mệt mỏi cả ngày, cô không thể chịu đựng được nữa rồi.
Thẩm Từ Sinh bế cô theo kiểu công chúa lên lầu, Hứa Thư ôm anh như con gấu Koala đang ôm mẹ, đầu cô tựa vào vai anh.
Thang máy chậm rãi đi lên, cách biệt sự hối hả cùng nhộn nhịp bên ngoài.
“Nói cho em biết, sau này em nên gọi anh là Thẩm Từ Sinh, hay là anh Thẩm đây?”
Thẩm Từ Sinh cười nói: “Thẩm phu nhân, chẳng lẽ cô quên chúng ta vừa mới bái đường hay
sao, em phải gọi anh là chồng.”
Hứa Thư chớp chớp mắt, cứ cảm thấy danh xưng này có chút ngượng.
Trở về phòng, cô ngồi trên giường, để Thẩm Từ Sinh giúp cô thay áo cưới, cởi từng món một ra.
Anh ngồi xổm xuống sàn, giúp cô cởi giày rồi lại đi tất vào.
Lúc này, anh mới ngẩng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Chồng em đối xử với em thế nào?”
Hứa Thư gật đầu, “Rất tốt đấy.”
Chân trái của cô đặt lên đùi anh, Thẩm Từ Sinh giúp cô đi chiếc tất còn lại vào.
Vẫn không quên khen ngợi “Chân của Thư Thư đẹp quá.”
Hứa Thư không nhịn được cười: “Thẩm tổng có phải anh vẫn hay khen phụ nữ khác như vậy không?”
“Anh chỉ khen một mình vợ anh thôi,” anh đáp.
Hứa Thư không nói nên lời, nhào tới ôm lấy anh, tựa cằm lên vai anh.
“Vậy Thẩm tổng à, anh sẽ mãi mãi yêu em như vậy chứ?”
“Chỉ có yêu nhiều hơn thôi.”
Hứa Thư hỏi: “Kiếp sau thì sao?”
Thẩm Từ Sinh nói, “Chỉ cần em vẫn còn tồn tại, thì anh sẽ tìm thấy em, yêu em mà không chút do dự.”
Cô cười cong đôi mắt hạnh nhân.
“Không tin à?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
“Tin, tại sao lại không tin chứ?”
“Vậy tại sao em không nói gì?”
Cô trả lời: “Em vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì, em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng em lại cảm thấy tương lai còn rất dài.”
Tương lai còn dài, đúng là rất đáng mong chờ.
Hơi thở của Thẩm Từ Sinh phả vào tai cô, anh trầm giọng hỏi: “Em có nghe thấy câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Người xua có câu: Đêm xuân một khắc, đáng giá ngàn vàng.”
–‐--------------------------THE END---------------------------