Editor – Tử Dương
***
Dụ Sân quay lại phòng đưa túi giấy cho Hình Phỉ Phỉ, sau đó thuật hết những lời mà Bách Chính mới nói lúc nãy.
Đôi tay cầm túi giấy của Hình Phỉ Phỉ cứng đờ, hồi lâu, cô đột nhiên gào khóc.
Dụ Sân chưa bao giờ thấy Hình Phỉ Phỉ như vậy, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng yếu ớt của Phỉ Phỉ: "Không sao không sao, chuyện qua rồi."
Ngoài kia đang nô nức trong không khí Giáng Sinh, không biết phòng nào vừa ăn mừng vừa mở bài [Jingle Bells], chất nhạc vui tươi hòa cùng tiếng cười hỗn loạn của các cô gái.
Hình Phỉ Phỉ khóc, nhưng đêm nay, tiếng khóc ấy không phải kìm nén trước bất cứ điều gì.
Cô từng nghĩ rằng, cả đời mình không bao giờ có thể thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp đó, quá khứ chỉ khiến cô càng lúc càng sa lầy vào chúng, sẽ không có ai kéo cô lên, và cũng không ai nhìn nhận sự tồn tại của cô.
Tất cả mọi người đều nghĩ cô đánh nhau giỏi, là một – cô – gái – không – có – trái – tim. Nhưng chỉ vì cô không có áo giáp, nên không còn cách nào ngoài dùng chính cơ thể thương tích này, một mình chống lại thế giới, tự bảo vệ bản thân.
Cuối cùng, vào một đêm đông ở tuổi mười bảy, vầng sáng chói chang chợt đến, thay cô xé nát thế giới tăm tối ấy.
Kết thúc, mọi thứ kết thúc thật rồi.
Bọn họ không thể tổn thương cô được nữa, cô nhất định phải bình an trưởng thành.
Khi sắc trời tối muộn, Tang Tang mới hí hửng về phòng.
Cô nói: "Lớp hôm nay vui cực, lớp trưởng chúng ta còn xung phong lên hát, ha ha ha ha hai cậu không biết đâu, Mao Tuấn Tinh hát chữ đực chữ cái, cười muốn rụng nụ. Tự dưng hai cậu không đi, tiếc quá chừng, cũng may mình tay nhanh mắt lẹ, có hốt cho hai cậu ít đồ ăn này."
Tang Tang nhảy chân sáo đặt đồ ăn ngay bàn Hình Phỉ Phỉ và Dụ Sân.
''Dụ Sân, Hình Phỉ Phỉ, Giáng Sinh vui vẻ."
Hình Phỉ Phỉ áp mặt vào tường, cười nhẹ.
Giáng Sinh vui vẻ.
*
Tháng 1 đến, Hành Việt gấp rút chuẩn bị cho kì thi sắp tới.
Thường thì vào khoảng thời gian này, cả trường sẽ gà bay chó sủa, trốn học! trốn học! nguyên lớp không có ngày nào đủ học sinh.
Nhưng do ngại Bách Chính là người giữ trật tự nên ít ai dám trái ý, tần suất học sinh cúp cua giảm xuống mức chưa từng thấy trong lịch sử Hành Việt.
Liêu Vũ nhìn dàn học sinh ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên thấy xúc động.
Chủ nhiệm Liêu theo nghiệp dạy đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí mà một kì thi cuối kì nên có. Dù học sinh có làm chuyện riêng cũng chẳng sao, chỉ cần ngồi đàng hoàng là vui lắm rồi.
Liêu Vũ nhìn Dụ Sân đang cúi đầu làm bài tập, lòng phát sầu.
Mấy năm nay, học sinh Hành Việt càng lúc càng lười, các thầy cô cũng hết hy vọng nên ít quan tâm đến phương pháp giảng dạy. Tuy khó nghe nhưng đấy là sự thật, bọn họ mang danh là giáo viên, nhưng trình độ vẫn chưa đủ để dạy một người xuất sắc như Dụ Sân.
Mỗi lần chấm thi, chủ nhiệm Liêu đều giật thót, sợ thành tích Dụ Sân tuột dốc. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, thì không những xấu hổ mà còn khiến Liêu Vũ áy náy vì đã ảnh hưởng tới cô bé.
Thật ra đâu phải mình Liêu Vũ có cảm giác này, đa phần các giáo viên khác đều cùng chung suy nghĩ .
Vậy nên, dù giáo viên có lười biếng cỡ nào thì kì này cũng phải nghiêm túc chuẩn bị giáo án, dạy lại từ đầu.
Tang Tang nói: "Sao dạo này mình cứ thấy các thầy cô giảng bài dễ hiểu hơn lúc trước nhỉ, đến mình mà còn hiểu được đôi ba câu, thật vi diệu."
Dụ Sân gật đầu: "Mình cũng thấy vậy."
Dụ Sân là thủ khoa của trường nên năng lực và phương pháp giảng dạy của thầy cô thế nào, Dụ Sân đều cảm nhận được. Trước kia chỉ thấy giáo viên lên lớp cho có lệ, giảng tới đâu thì hay tới đó, thậm chí mỗi lần bị học sinh chọc ngoái là ngưng không giảng nữa, chừa chỗ cho bài ca la mắng. Nhưng hiện tại, nhờ thầy cô dạy rõ ràng mạch lạc mà học sinh trong lớp có thể tiếp thu được phần nào.
Thấy học sinh chú ý lắng nghe, các thầy cô như tiếp thêm động lực.
Đây là mối quan hệ tương hỗ, một khi xuất hiện vòng tuần hoàn có lợi, thì mọi chuyện sẽ tiến triển theo chiều hướng tốt.
Dụ Sân ngẩn người.
Không biết từ lúc nào mà Hành Việt ngày một đi lên, Dụ Sân cũng dần tin những lời Bách Chính từng nói, mọi thứ cứ dần dần thay đổi, rồi một ngày nào đó, ngôi trường này sẽ không còn gánh tiếng xấu.
*
Cuối cùng cũng đến ngày công bố thành tích cuối kì, năm rồi Hành Việt không công bố thành tích chung, nhưng năm nay trường đã hứa sẽ công bố cho mọi người cùng biết.
Hành Việt và Tam Trung thi chung một đề, và vì Dụ Sân nên trường quyết định đặt thêm 'bảng danh dự'. (*Tương đương với bảng vàng vinh danh trạng nguyên, thám hoa ngày xưa)
Năm rồi không có dê đầu đàn, nhưng năm nay trường vớ được một hạt giống tốt, hận không thể gióng trống khoe khoang khắp nơi.
Trong mắt các học sinh Hành Việt, bảng danh dự là một thứ gì đó mới lạ, vì ở đây, đánh lộn choảng nhau là chuyện thường như cơm bữa, còn bảng danh dự thì chưa gặp bao giờ.
Bọn học sinh ngoài miệng chê bai: "Không hứng thú, dù sao cũng chẳng có tui.", nhưng khi đến ngày công bố thành tích, bảng danh dự lại nượp người đứng.
Hành Việt đặt hai bảng, một bảng là top 30 đứng đầu, bảng còn lại xếp hạng thành tích của hai trăm học sinh đứng đầu Hành Việt.
Nhìn sang bảng thứ hai, nhiều người còn không tin mình lọt top, tới khi có phản ứng thì mặt ai nấy đều tươi như hoa.
Shit! Hóa ra cảm giác được mọi người khen ngợi lại sảng khoái như thế, đánh nhau thắng cuộc cũng chưa chắc vui bằng.
Tang Tang nhảy qua nhảy lại trong biển người, lẩm bẩm nói: "Sao nhiều người quá vậy, không thấy gì hết."
Dù Dụ Sân rất muốn xem thành tích của anh hai, nhưng cô thừa biết cái hình thể nhỏ bé này không chen lại mấy học sinh khác, vì vậy cô không dám nhập bọn.
Bách Chính và đám Kiều Huy vừa xuất hiện thì bắt gặp cô gái nhỏ đang đứng ngoài rìa, mũi chân lón nhón, điệu bộ đáng thương khiến tim bọn họ mềm nhũn.
Bách Chính ngắm cô giây lát, sau đó bước tới hỏi: "Muốn xem thành tích à?"
Dụ Sân gật đầu, trả lời cậu: "Ừm, nhưng không thấy."
Bách Chính nhịn cười: "Lùn như em không thấy là phải."
Dụ Sân phản bác: "Em không lùn, em 1m64 lận." Chỉ là so với những nữ sinh cùng trường khác, trông cô lùn thật. Bình quân các học sinh nữ đều cao tầm 1m7, nam sinh thì khỏi cần bàn.