Editor – Tử Dương
***
Qua năm mới, Dụ Sân giữ lời hứa gọi báo cho Hình Phỉ Phỉ và Tang Tang chuyện mình sắp chuyển trường.
Về vấn đề này, Dụ Sân đã suy nghĩ kĩ.
Tuy không nỡ rời xa bạn bè và thầy cô ở Hành Việt, nhưng Hành Việt lại không hợp quy chuẩn vì coi thể dục là môn học chính của trường.
Trong mắt Vạn Xu Mính và Dụ Trung Nham, việc Dụ Sân chuyển trường đã như ván đóng thuyền.
Dụ Sân cố gắng thuyết phục ba mẹ.
Dụ Sân hỏi: "Con nhất định phải chuyển trường sao?"
Vạn Xu Mính vội nói: "Con muốn mẹ đau tim con mới chịu đúng không? Vừa nghĩ tới cảnh con tới đó học, không nói thành tích, chỉ nói xác suất gặp nguy hiểm thôi mà mẹ đã lo sốt vó."
Dù trên cương vị giáo viên hay một người mẹ, Vạn Xu Mính luôn cho rằng, Hành Việt không phải là nơi lý tưởng để con gái chuyên tâm học hành.
Vạn Xu Mính nói tiếp: "Ba con làm thủ tục gần xong hết rồi, con và anh hai chung trường có gì dễ chăm sóc nhau hơn."
Dụ Trung Nham khuyên: "Sân Sân, chuyển trường đồng nghĩa với việc có thêm bạn mới, quan trọng là cần thời gian thích nghi. Nền tảng của ngôi trường mà con đang học thật sự quá kém, ba cũng tán đồng chuyện con chuyển qua Tam Trung."
Dụ Sân hiểu ở lứa tuổi mười bảy, không phải chuyện gì cũng do cô quyết định.
Lúc gọi cho Hình Phỉ Phỉ, Hình Phỉ Phỉ khá bình tĩnh: "Mình biết rồi."
Nhưng Tang Tang ở đầu dây bên kia lại khóc nức nở: "Dụ Sân, cậu còn về thăm tụi mình không?"
Tiếng khóc của Tang Tang làm Dụ Sân buồn theo, hốc mắt cô ửng đỏ: "Còn, khi nào nghỉ mình sẽ qua thăm các cậu."
"Hứa nhé, nhất định phải về đó." Tang Tang nói.
Cô biết Dụ Sân là người giữ chữ tín, ít ra cũng an ủi được phần nào.
Dụ Sân nói: "Tang Tang, mình có thể nhờ cậu một chuyện không?"
"Chuyện gì, cậu nói đi, mình làm tất."
Dụ Sân rũ mắt cười cười.
"Khi nào khai giảng, cậu giúp mình báo với Bách Chính một tiếng là mình đã chuyển qua Tam Trung. Mình vô cùng biết ơn vì những nghĩa cử mà anh ấy đã làm trong suốt học kì vừa qua."
Tang Tang nghe tên Bách Chính: "..."
Sớm biết thế cô đã không đồng ý, tên đại ma vương đó đáng sợ lắm, đến cô còn chưa dám bắt chuyện.
Nhưng dẫu sao cũng là lần cuối Dụ Sân nhờ vả, Tang Tang không nỡ từ chối, cô giòn giã đáp: "Không thành vấn đề, cứ giao cho mình."
*
Tiết xuân se lạnh, kì khai giảng đến gần.
Cái lạnh lẽo và hanh khô của ngày đông dần dịu đi, do Tam Trung xa nhà, buổi tối lại có thêm tiết tự học nên Dụ Sân vẫn ở ký túc xá.
Dụ Nhiên không chờ, lúc em gái và mẹ kế đang tất bật dọn đồ thì cậu đã xách cặp ra ngoài.
Dụ Trung Nham hết cách với cậu, giờ mà bảo Dụ Nhiên chăm sóc em gái thà nằm mơ còn hơn.
Dụ Sân nghẹn cười nhìn bóng anh hai.
Chuẩn bị xong xuôi, Vạn Xu Mính đưa Dụ Sân đi đăng kí, lần trước đã bàn giao thủ tục, nên lần này chỉ cần đóng tiền.
Dụ Nhiên học ban sáu, Dụ Sân học ban bảy.
Chủ nhiệm ban bảy là một người phụ nữ trung niên mắt sắc như dao tên Triệu Thi Văn, trông Triệu Thi Văn có vẻ thích Dụ Sân.
"Cô đã xem bảng điểm của em, thành tích cuối kì xếp hạng năm đúng không?"
Dụ Sân gật đầu.
Triệu Thi Văn nói nói: "Thật tiếc cho em vì lúc trước phải học ở một ngôi trường như Hành Việt, giờ tới lớp cô, em có thể yên tâm trao dồi kiến thức, tin chắc em có thể làm tốt hơn nữa trong tương lai gần." Triệu Thi Văn khinh Hành Việt ra mặt.
Dụ Sân bức bối trong lòng, nhìn chủ nhiệm: "Hành Việt tốt lắm ạ."
Triệu Thi Văn nhíu mày, Vạn Xu Mính vội hoà giải: "Xin lỗi cô Triệu, con gái tôi mới chuyển trường nên chưa kịp thích ứng, nhưng con bé hứa sẽ vâng lời. Phải không Sân Sân?"
Dụ Sân im lặng, đành gật đầu dưới ánh mắt tha thiết của mẹ.
Triệu Thi Văn không hài lòng, Dụ Sân mới học ở Hành Việt chưa bao lâu đã bênh cái trường đó răm rắp, có khi nào bị nhiễm thói không?
Chủ nhiệm nhìn gương mặt xinh xắn của Dụ Sân, chợt nhớ gì đó, cố ý nhấn mạnh: "Tam Trung cấm yêu sớm."
Tam Trung không quậy phá như Hành Việt, hút thuốc đánh nhau yêu sớm, ba thứ nghiêm cấm tuyệt đối.
Vạn Xu Mính cam đoan: "Cô Triệu đừng lo, con gái tôi không yêu sớm."
Triệu Thi Văn thấy Vạn Xu Mính xuống nước, thái độ cũng hòa hoãn hơn: "Được rồi, hai người mau hoàn tất thủ tục đi, mai bắt đầu học."
Trên đường đến ký túc xá, Dụ Sân phụng phịu: "Mẹ, con không thích chủ nhiệm lớp."
Tuy mới tiếp xúc nhưng cô đã nắm chắc hai chuyện: Thứ nhất, cô Triệu đề cao thành tích theo chủ nghĩa thực dụng, kỳ thị học sinh yếu.
Thứ hai, trông mặt mà bắt hình dong.
Vạn Xu Mính thở dài: "Sân Sân, mẹ biết con muốn nói gì, đúng là lối suy nghĩ của chủ nhiệm Triệu hơi hủ lậu(*), nhưng mọi chuyện đều có cái lợi và hại của riêng nó, tỷ như trong quá trình truyền đạt kiến thức, biết đâu bà ấy lại làm tròn trách nhiệm." (*mục nát và nhỏ hẹp, dùng để chỉ đầu óc không còn hợp thời)
Dụ Sân không đáp, tính cô ngoài mặt cởi mở nhưng cũng bướng bỉnh không kém, càng không chấp nhận được chuyện Triệu Thi Văn buông lời sỉ nhục Hành Việt.
Vạn Xu Mính nói tiếp: "Sân Sân, đã là cuộc sống thì không bao giờ tồn tại hai chữ công bằng, sau này lớn lên con sẽ hiểu, vạn sự trên đời đều có mặt trái của nó. Chỉ khi con học được cách nhường nhịn thì con mới sống tốt được."
Dụ Sân thấu rõ đạo lý này nên biết lý do tại sao Vạn Xu Mính lại đứng ra hòa giải.
Nhưng trong những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi, có ai lại không giữ cho mình chút bồng bột của tuổi trẻ.
Lõi đời mà không hiểu đời, khó lòng đả thông tư tưởng.
Bởi thế Dụ Sân hiểu là một chuyện, làm hay không lại là chuyện khác.
Cô rời Hành Việt, nhưng không bao giờ phán xét Hành Việt, hùa theo số đông coi thường Hành Việt.
Ký túc xá ở Tam Trung hơi cũ, nếu so với Hành Việt thì nơi này vẫn kém hơn. Lúc Dụ Sân lên lầu, không thiếu người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, dãy hành lang yên tĩnh khác xa trường cũ, nơi lúc nào cũng có học sinh chạy qua chạy lại, nô đùa giỡn hớt.
Vạn Xu Mính rất vừa ý: "Môi trường ở đây tốt thật."
Nơi Phòng Dụ Sân sắp ở đã có ba cô gái ở trước, lúc Dụ Sân đến nơi, bọn họ đang thảo luận về cô bạn 'ma mới'.
Phạm Thư Thu nói: "Phiền chết mất, ba người chúng ta chiếm lĩnh là được rồi, tự dưng nhảy đâu thêm một người. Học kì một bên ban sáu cũng có học sinh chuyển trường, mọi người biết Đinh Tử Nghiên không, chưa gì đã thấy cậu ta đi khắp nơi khoe mình là bạn gái Mục Nguyên trong khi trường chúng ta không cho yêu sớm. Chả hiểu đầu óc Đinh Tử Nghiên chập mạch chỗ nào, may nhờ Mục Nguyên đứng ra lãnh đạn. Thiệt tình, mỗi lần nhắc học sinh mới là thấy ớn lạnh."
Dư Xảo rót nước nói: "Lỡ bạn cùng phòng của chúng ta tốt tính thì sao?"
Chu Dịch Diệp lập tức bác bỏ ý kiến của Dư Xảo: "Hình như nhỏ này từng học Hành Việt, tính nết Đinh Tử Nghiên ra sao chắc hai bồ cũng hiểu, gần đây cậu ta còn không chịu mặc đồng phục, thậm chí lôi Mục Nguyên ra tuyên bố chủ quyền, nghe đồn lắc tay cậu ta đeo có giá tận 4000 tệ! Có trời mới biết nó là