Editor – Tử Dương
***
Dụ Sân không ngờ người theo mình lại là Mục Nguyên.
Tuy chỉ gặp Mục Nguyên ba lần nhưng cả ba lần đều có ấn tượng tốt với cậu.
Lần đầu tiên Dụ Sân bị Bách Chính bỏ rơi ở sân thể dục, Mục Nguyên giúp cô gọi Bách Chính; lần thứ hai cậu xin lỗi vì chuyện của Đinh Tử Nghiên, còn hỏi cô vấn đề bồi thường; lần thứ ba là cách kì nghỉ đông không lâu, cậu không ngại đường xa ghé nhà đưa tiền thưởng cho anh hai.
Dù Dụ Sân không 'cảm' nổi loại người như Đinh Tử Nghiên, nhưng nói một cách công bằng thì Mục Nguyên là người có phẩm tính tốt.
Mục Nguyên đấu tranh tư tưởng, ngập ngừng nói: ''Xin lỗi, anh không cố ý theo dõi em, tại gần đây anh vừa phát hiện một chuyện, đang do dự không biết có nên nói với em không.''
''Chuyện gì ạ? Liên quan đến em sao?"
Mục Nguyên gật đầu, mím môi: ''Dụ Sân, một năm trước, người cứu em không phải Bách Chính.''
Đầu xuân gió thổi, vờn quanh tóc trán Dụ Sân, tâm trí cô chậm nửa nhịp mới hiểu ý Mục Nguyên.
Dụ Sân nắm chặt túi hoa khô, tim ngừng đập.
Chuyện này đối với cô mà nói thật sự quá hoang đường, nghĩ mà coi, tự dưng vào một ngày đẹp trời, bỗng có người nhảy ra nói với cô vị ân nhân mà cô mang ơn hơn nửa năm nay là 'hàng giả'.
Ánh mắt Dụ Sâm tối sầm, bướng bỉnh lắc đầu: ''Em không tin lời nói suông của anh. Lúc đó trên trấn giữ lại danh sách đăng ký, trưởng trấn cũng xác nhận danh sách có tên Bách Chính, hoàn toàn trùng khớp với tên anh ấy.''
''Huống hồ...'' Dụ Sân khựng lời: ''Nếu không phải anh ấy, vậy người cứu em là ai?''
Cô nhìn Mục Nguyên như nhìn một tên lừa bịp.
Mục Nguyên cười khổ: ''Là anh.''
Dụ Sân ngẩn ra, Mục Nguyên ôn hòa nói tiếp: ''Vấn đề này rất dễ chứng minh, nếu em muốn bằng chứng, anh có thể cùng em gặp trưởng trấn, ba mặt một lời. Chuyện mới cách đây không lâu, chắc chắn trưởng trấn vẫn nhớ mặt anh.''
Mục Nguyên không làm trái lương tâm, có sao nói vậy, chứng cứ xác thực.
Dụ Sân chợt hiểu ra vấn đề, cô lùi về sau mấy bước, giãn khoảng cách với cậu.
Mục Nguyên thấy mắt cô gái nhỏ ận nước.
Cô cố chấp nói: ''Em muốn chính miệng Bách Chính giải thích.''
Dụ Sân tin Bách Chính, vì tin tưởng nên lúc nào cũng hết lòng vì cậu, để rồi một mai nhìn lại, hóa ra tất cả chỉ là lời nói dối.
Hà cớ gì Bách Chính lại gạt cô, lẽ nào nhìn cô trúng gió nhìn cô mắc mưa vui lắm sao? Hay Bách Chính thích nhìn cô diễn trò, nhìn cả nhà bọn họ mang ơn đội nghĩ thì cậu mới thỏa lòng?
Dụ Sân xoay người về nhà.
Mục Nguyên không đuổi theo, cậu nhìn bóng lưng Dụ Sân, cũng hiểu cô đau đớn nhường nào. Bách Chính từng xấu xa độc đoán ra sao, Mục Nguyên là người rõ nhất, ngay cả Bách Thiên Khấu còn bị cậu chọc cho tức đến độ không nói nên lời.
Dụ Sân dùng hết thảy mọi thứ để bao dung Bách Chính, hẳn đã chịu không ít oan ức.
Đối với bọn họ, động đất chỉ là sự kiện nhỏ, rồi sẽ có ngày không ai nhớ tới nữa. Nhưng với Dụ Sân, ân nhân cứu mạng lại là nguồn động lực để cô sống tiếp.
Bách Chính lừa cô cũng đồng nghĩa với việc giáng đòn tổn thương nặng nề nhất vào tim cô.
*
Dụ Sân cố nén tâm trạng, bước nhanh về nhà.
Nhưng gần đến nhà, cô thấy Bách Chính, cậu dừng xe bên đường, hai người nhìn nhau.
Bách Chính nhìn cô kiềm chặt tiếng nấc, vội chạy sang chỗ cậu, lệ nhòa đảo quanh viền mắt.
Bách Chính lặng lẽ giơ tay, định lau khóe mi cô.
''Đụng đụng em.'' Dụ Sân tạt tay Bách Chính, tiếng tạt giòn tan... khiến người đi cũng phải chú ý.
Bách Chính không phản ứng, tay sượng dừng, rồi lại lau mắt cô.
''Đừng khóc.'' Người làm sai là cậu, đừng khóc.
Dụ Sân nghẹn ngào: ''Một năm trước, người cứu em có phải là anh không?''
Cô nhìn cậu chằm chằm, dưới tiết xuân se lạnh, Bách Chính nhắm mắt, thấp giọng đáp: ''Không.''
''Anh thừa biết em nhận lầm người nhưng vẫn gạt em đúng không?"
Hầu kết Bách Chính lăn lộn: ''Đúng.''
Ngay từ buổi đầu, Dụ Sân không khác gì trò đùa trong mắt cậu, vừa ngốc vừa dễ lừa, nói gì cũng tin, làm gì cũng nghĩ cậu tốt.
Trong thế giới ảo mộng của cô, cậu là anh hùng, không phải kẻ bại hoại.
Dụ Sân cắn răng, cô không được khóc.
Dựa vào đâu mà để tên cặn bã này chơi cô sái cổ xong còn cho anh ta cơ hội cười vào mặt cô, Dụ Sân ghìm nước mắt, lạnh lùng nhìn Bách Chính.
''Tôi không biết mình sai ở đâu mà vừa bắt đầu đã nhận lầm người. Anh và Đinh Tử Nghiên xem tôi như con rối chỉ vì tôi chưa từng va chạm xã hội, là tôi ngu.'' Giọng cô như trâm rơi ngọc vỡ, trong trẻo nhưng đanh thép: ''Chính vì tôi ngu nên tôi nhận, tôi không trách anh.''
Không, không phải vậy.
''Nhưng Bách Chính à, anh của ngày hôm nay... quá mức đê hèn.'' Tay Dụ Sân cuộn tròn: ''Nếu thuở ban sơ đã không nợ nhau thì bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn thấy mặt anh nữa, anh buông tha tôi đi.''
Cô xoay người, không nhìn cậu thêm lần nào.
Giờ đây chỉ có anh hai mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. Từ nhỏ bà nội đã dạy họ, tri ân đừng quên báo, thành kẻ xấu rất dễ, biến người tốt lại muôn trùng sầu ai.
Trời sinh Bách Chính là người vô liêm sỉ!
Nhưng khi Dụ Sân vừa bước được bước thứ năm, sau lưng đột nhiên vang tiếng chân vội vã.
Eo cô bị người khác ôm chặt, một sức mạnh run rẩy tột cùng.
''Dụ Sân, là anh sai. Anh bị quỷ ám, anh không nên gạt em, em muốn đánh muốn mắng anh sao cũng được, nhưng đừng tàn nhẫn với anh như vậy.'' Cậu nói: ''Anh thừa nhận trước đây anh đã đối xử tệ bạc với em nên giờ em muốn trả thù anh thế nào, anh cũng cam lòng.''
Bách Chính nói năng lộn xộn: ''Tội anh bỏ em ngoài Khánh Công Yến, để em về nhà một mình, để em nửa đêm chịu cảnh dầm mưa, em phạt anh được không? Em phạt anh hứng mưa một tháng, không, nửa năm cũng chẳng sao. Anh hiểu lầm em, bắt em xin lỗi Đinh Tử Nghiên, giờ để anh xin lỗi em được không? Một ngàn lần, một vạn lần, xin lỗi, xin lỗi, thành thật xin lỗi... Còn nữa, ngày trước phố ăn vặt không có đá bào, nay đã có một tiệm, không tin anh dắt em qua đó, anh không gạt em mà.''
Dụ Sân không đáp, quyết tâm hất tay cậu ra, cô hận tên lửa đảo này thấu xương.
Tiếng Bách Chính càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn biết cầu xin: ''Van cầu em, đừng bỏ rơi anh.'' Anh 'tha' cho em rồi lấy ai 'tha' cho anh đây?
Bách Chính chờ câu trả lời của cô, mỗi phút mỗi giây như dài vô tận.
Dụ Sân hệt như đao phủ chuẩn bị chém đầu thiếu niên, khiến tim cậu biến động theo từng nhịp thở cô mang.
''Buông