Bách Chính ôm cô đi ra ngoài, thì đụng phải Thường Liên vẫn chưa kịp rời đi.
Dụ Sân từ trong lòng người đàn, lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh. Thường Liên kêu người ra qua đây ăn cơm mặt đỏ lên.
“Bách tổng.”
Bách Chính gật đầu với ông ta, đưa Dụ Sân rời khỏi khách sạn.
Xe của hắn dừng ở bãi đậu dưới tầng hầm, vừa mới khởi động, điện thoại Dụ Sân vang lên. Dụ Sân nhìn một cái, tiện thể để điện thoại bên tai Bách Chính.
Bách Chính rũ mắt nhìn cô.
Cô gái chớp mắt với hắn: “Anh trai em.” cô rõ ràng mấy phần ý tứ muốn xem chuyện cười.
Bách Chính nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, rất bình tĩnh nhận điện thoại của anh giai người ta.
Sắp mười một giờ rồi, trong xe có hiển thị thời gian, mà Dụ Sân vẫn chưa về.
Giọng nói lạnh lùng của Dụ Nhiên đầu bên kia hỏi: “Đang ở đâu?”
Mí mắt của Bách Chính cũng chẳng thèm nâng lên, môi mỏng khẽ động: “Trong xe tôi.”
Rất tốt, hai người gọi điện thoại nói tổng cộng không quá sau từ, thành công khiến khói thuốc súng tràn ra.
Dụ Sân không ngờ đối thoại của hai người họ lại đơn giản thô bạo thế này, lúc này có chút hối hận, nghĩ muốn nói chuyện với Dụ Nhiên, Bách Chính đè tay cô lại, không cho cô lấy điện thoại về.
Dụ Nhiên: “Đưa nó về.”
Bách Chính khởi động xe, hắn vội lo cho Dụ Sân bên canh, ngược lại cũng không trực tiếp trả lời Dụ Nhiên câu “Nghĩ đẹp lắm”, hắn sờ tóc cô gái, cười một cái, còn rất dịu dàng.
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Dụ Sân không hiểu cho nên cũng cười với hắn một cái. Đáng yêu lại ngọt ngào.
Dụ Nhiên trầm mặc hồi lâu, lần đầu tiên hiểu được, tại sao con người ta lại phát minh ra câu mắng người.
Bách Chính không đưa Dụ Sân về Lang Đình, ngược lại đưa cô tới một tiểu khu ở khu vực trung tâm, đèn đuốc sáng trưng, xinh đẹp vô cùng.
“Anh cũng mua nhà ở đây à?”
“Ừ, xem xem có thích không?”
Hắn mở cửa, Dụ Sân mới phát hiện, căn nhà này với nơi Bách Chính ở hoàn toàn không giống nhau.
Thảm trải sàn mềm mại, gối ôm xinh xắn đang yêu, thậm chí còn có cả dép lê của con gái.
Mấy hôm trước cô tới Lang Đình, nơi đó chỉ có hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông đôc thân, nơi này tràn ngập hơi thở gia đình, ngay cả ánh đèn cũng là màu vàng ấm.
Căn nhà rất lớn, sau khi cô bước vào liền trợn mắt há mồm, lại là thông một tầng với nhau, nội thất riêng biệt.
Mở cửa có một phòng đàn dương cầm, có phòng sách, thậm chí còn có ổ của sủng vật.
Rất giống như căn phòng kim ốc tàng kiều, còn không phải là mới bố trí gần đây.
Hắn còn bao dưỡng qua người nào?
*Min: ghen đây là ghen.
Bách Chính đi theo cô, giơ tay mở cửa căn phòng cuối cùng, một phòng điều hương với dụng cụ thiết bị đầy đủ. Thậm chí ngay cả dụng cụ chuyên nghiệp cũng có luôn, có những thứ Dụ Sân tìm đã khá lâu rồi.
“Căn phòng này em thích không?”
Dụ Sân không dám tin, siêu, siêu thích luôn. Nhưng mà____
“Căn phòng này là anh mua mấy ngày gần đây à?”
“Không phải.” Bách Chính nhìn cô môt cái, “Anh mua hôm về nước.”
Dụ Sân không hiểu: “Nhưng mà trước kia anh chẳng phải không định gặp em lần nữa sao?”
Hắn cười, trong mắt có mấy phần quyến luyến: “Quả thực không có dự định, nhưng năm em mười bảy tuổi, anh đã đáp ứng sẽ mua căn nhà to hơn cho em.”
Chuyện từ khi nào?
Hắn nói như thế, ngược lại Dụ Sân thực sự nhớ lại, mùa đông năm đó thành phố T rơi một trận tuyết lớn, lần đầu tiên cô tới chung cư của hắn, tò mò nên đánh giá xung quanh.
Bách Chính nói tương lai hắn không có gì cả, nhưng sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi cô, còn sẽ mua cho cô một căn nhà lớn hơn thế.
Lúc đó hắn chưa từng nghĩ sẽ quay về nhà họ Từ, cũng đang ôm ấp ước mơ, chỉ muốn cùng bọn Kiều Huy trở thành vận động viên.
Nhưng hơn một ngàn ngày đêm qua đi, giấc mơ của hắn tắt dụi, kiên trì không còn, nhưng vẫn nhớ tới lời nói mua cho cô một căn nhà lớn.
“Nếu như chúng ta không làm lành thì sao?”
Hàng mi hắn hơi run lên, như trong dự liệu không nói lời nào.
Dụ Sân kiễng chân lên nhìn hắn: “Anh có phải vẫn còn chuyện gì giấu em không? Không phải ban đầu định nhốt em lại chứ.” Lương Nhạc Đan thường xem loại tiểu thuyết này, không ngoan thì đánh gãy chân nhốt lại, càng nghĩ càng thấy quá chân thực.
Bách Chính đỡ lấy bờ vai cô, có chút không chịu nổi: “Em nói linh tinh gì đó?”
“Vậy em không ở đây, anh có căn nhà này thì có tác dụng gì?”
Hắn cười cười, trong mắt ngược lại toàn là dịu dàng: “Anh là yêu em, chứ không phải là biến thái.”
Đột nhiên bị tỏ tình, ngay cả truy cứu nguyên nhân cũng quên mất rồi.
Hai má cô đỏ rực, trong lòng nói không rõ được dịu dàng mềm mại. Có người yêu bạn như lần đầu gặp gỡ, cho dù không còn trong sinh mệnh người ấy nữa, người ấy vẫn canh giữ ký ức ấy cả đời.
Cuối cùng Bách Chính cũng không giải thích nguyên nhân cho cô, hắn biết hắn có chứng vọng tưởng mức độ nhẹ.
Nếu như tình yêu cuồng nhiệt dễ khống chế như vậy, cũng sẽ không có chuyện Từ Ngạo Thần cưỡng bức Mục Mộng Nghi, lúc Bách Chính nhớ cô nhất, trừ bỏ xem cô phát sóng trực tiếp, thì chính là mượn những vọng tưởng để an ủi chính mình.
Có một ngôi nhà như thế này, hắn có thể bình tĩnh hơn nhiều. Giống như người hắn thích cũng ở nơi này vậy.
Từ Học Dân cũng biết, nhưng lão già thành tinh này cái gì cũng không nói.
Si tâm vọng tưởng tóm lại vẫn tốt hơn là Từ Ngạo Thần động tay cướp đoạt chứ.
Bách Chính vốn không tính dẫn Dụ Sân tới nơi này, nhưng thứ nhất Dụ Sân không thích căn phòng lạnh lẽo của hắn ở Lang Đình.
Hai là Dụ Nhiên tới rồi, hắn không bằng lòng thả Dụ Sân về bên cạnh Dụ Nhiên, chỉ có thể dẫn cô tới nơi này.
“Ngôi nhà” này cho dù cô có phát sóng trực tiếp cũng được.
Căn nhà cách trường của cô không xa, không cần xách đồ cũng có thể trực tiếp vào ở.
Đổi thành người khác Dụ Sân sẽ cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng đối phương là Bách Chính, cô cảm thấy hình như cũng khá bình thường.
Bách Chính cứ nhìn cô mãi, ánh mắt chỉ kém biến thành lời nói mà thôi.
____Em có thích nơi này không, có bằng lòng ở lại nơi này không?
Trái tim Dụ Sân đập bùm bụp, mãi lâu sau, cô nhẹ giọng hỏi hắn: “Có quần áo để thay không?”
Bách Chính hơi ngây người, theo đó liền rõ ràng ý của cô, ý cười trong mắt tỏa ra.
“Ừ.”
Phòng ngủ chính có một phòng thay đồ rất lớn, không chỉ quần áo, túi xách hàng hiệu cũng có một đống, nếu như không phải biết Bách Chính không có dự liệu từ sớm, cô cũng cực hoài nghi hắn đang bẫy mình.
Hiện tại sắp đến mười hai giờ đêm, Dụ Sân tự nhiên không thể nào quay về chỗ Dụ Nhiên và Chúc Uyển được.
Bách Chính khựng lại, chủ động mở lời: “Anh tới căn phòng đối diện, em có cần gì thì cứ gọi anh.”
Chỉ cần Dụ Sân không đi theo Dụ Nhiên, hắn có thể ngày ngày nhìn thấy cô.
Hắn xoay người định đi, một bàn tay nhỏ kéo lấy vạt áo của hắn.
Bách Chính quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt ngập nước, cô cố gắng không để chho bản thân mình thẹn thùng: “Anh đi rồi em sợ.”
Nói thật đó, người có tiền bọn họ chẳng lẽ không cảm thấy một mình ở chỗ này có bầu không khí như trong truyện mà sao? Một tầng lầu đó.
*Min: giống như chung cư bình thường thì một tầng có đến bốn năm hộ, nhưng đây Bách Chính mua hẳn một tầng rồi đập thông với nhau thành một căn nhà rộng rãi hơn.
Cuống họng hắn khẽ động: “Vậy anh không đi, anh trông chừng em.”
Cô gái gật đầu.
Nếu đổi thành người khác, đều sẽ coi đây là một lời mời mọc.
Nhưng Dụ Sân biết Bách Chính sẽ không như thế.
Tự hắn còn chán ghét bản thân mình, có lẽ nhất thời cũng không thể vượt qua nổi.
Bách Chính tìm căn phòng cách vách phòng cô, bên trong rất sạch sẽ, hai người bình yên vô sự.
*
Sáng sớm ngày mùng mười, Dụ Nhiên mua vé máy bay về thành phố T rồi, y nhìn thấu cả, biết rau cải thìa nhà mình khó giữ nổi, dứt khoát không mất công phí sức nữa.
Thời gian của Dụ Nhiên quý giá vô cùng, y mà bận rộn lên thì chân không chạm đất, thân làm trụ cột vững chắc của giới khoa học kỹ thuật, hắn dành ra mấy ngày rảnh rỗi để ở cùng Dụ Sân, đều khiến cho giáo sư già đau lòng không dứt.
Bây giờ quay về thành phố T thăm ba mẹ, có lẽ thực sự nhìn mấy cái rồi lại phải đi.
Năm này có người được như ý nguyện, có người trôi qua vội vàng.
Chúc Uyển cũng chẳng để ý Dụ Sân chuyển đi, dù sao cô nàng cũng phải chuyển mà, một năm này cô nàng dựa vào phát sóng chơi game kiếm được không ít tiền, đến nay có thể đổi sang một căn phòng rộng rãi hơn rồi.
Sắp khai giảng rồi, người giúp
việc ở Lang Đình cũng chuyển tới nhà mới.
Đám bà dì giúp việc sau lưng không ngừng trêu ghẹo, chủ nhân nhà họ Từ bình thường nhìn thì cao ngạo lạnh lùng, không ngờ có bạn gái, đến này còn chưa vào phòng người ta, còn chia phòng ngủ kìa.
Nhưng bọn họ rất thích Dụ Sân, cô gái vừa lịch sự lễ phép vưa đáng yêu ngoan ngoãn, chỉ có điều hơi có chút rụt rè, lúc miệng ngọt lên đều khiến trái tim người ta tan ra.
Trước kia chủ nhân nhà họ Từ không hề có tình người, hiện giờ ánh mắt ấm áp đến sắp nổ tung rồi, trước khi ra cửa ngay cả tất chân của cô gái cũng tự mình mang vào cho cô.
Khai giảng ngày đầu tiên, Dụ Sân phát sóng trực tiếp trở lại.
Có người vừa nhìn thấy back ground, liên ý thức được có gì đó không đúng.
[Streammer chuyển nhà mới rồi sao? Phòng phát sóng hình như roogj thêm mấy lần.]
[Đúng đó, tôi cũng phát hiện ra rồi, thiết bị nhiều lên rất nhiều, Hương Hương chuyển nhà rồi sao?]
Dụ Sân rút ra thời gian rảnh để nhìn đạn mạc, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết: “Đúng rồi.”
[Hình như Hương Hương không ở cùng Vãn Vãn nữa, lẽ nào Hương Hương có bạn trai rồi!]
Suy đoán này vừa tung ra, đạn mạc nổ tung màn hình.
Trước kia nữ thần điều hương là của mọi người, cô nói chuyện chân thành thẳng thắn, mọi người đều biết cô chưa có bạn trai. Không có bạn trai thì chính là nữ thần của mọi người, nếu mà thuộc về ai rồi, vậy thực sự….khiến người ta không cam lòng.
Dụ Sân không định che giấu, vậy nên cười một cái.
Không phủ nhận, chính là yên lặng thừa nhận rồi.
Vốn dĩ cô không coi phát sóng trực tiếp này là nghề chính, bình thường cũng không thích lấy lòng người xem, chỉ lễ phép cảm ơn.
Không ngờ cười một cái, có người rộng lượng chúc mừng, có người lại muốn can thiệp vào cuộc sống của cô.
Người đứng đầu trong đó là người nằm trong top 1 fan của cô, một ông chủ tên là Lý Phần.
Lý Phần rất bất mãn, gã ta thực sự rất yêu thích nhan sắc của streammer này, si mê không dứt, cho nên một tên đàn ông mới tới xem cô điều hương, một tuần tặng thưởng cho cô hơn mười vạn, nhưng người ta lại là hoa có chủ rồi?
Lý Phần không thể tiếp thu nổi.
[Dựa vào cái gì, tôi mới là đầu bảng, trước kia tôi muốn thêm wechat của cô cũng không cho, giả bộ đơn thuần gì chứ, kết quả chớp mắt một cái lại cấu kết với người khác ở chung một chỗ, cô có phải muốn lừa tiền không?]
Gã vừa nói vậy, những người có cùng suy nghĩ cũng hùa theo, còn có những anti fan khác, cũng bắt đầu nói những lời khó nghe.
[Nhìn thì có vẻ thanh băng ngọc khiết, bạn trai không biết thay qua mấy lượt rồi.]
[Không ở cùng xếp bảng thứ nhất thứ hai, lẽ nào nhìn trúng tên quỷ nghèo?]
[Lừa đảo, thiệt tôi tặng thưởng nhiều như vậy, tôi muốn khiếu nại nên tảng, trả lại tiền.]
……
Cách một đường dây mạng, lời buồn nôn ác độc nào cũng có thể nói mà khoogn hề cố kị. Dụ Sân thân làm streammer ngoài trời, thậm chí còn không phải trong phân khu nhan sắc, nhưng bọn họ bằng lòng tặng thưởng, hiện giờ trong lòng lại không cân bằng rồi.
Dụ Sân chỉ nhìn một cái, nước hoa của cô sắp xong rồi, cũng không phải người thích đôi co. Quản lý phòng phát sóng ngược lại cẩn thận, những người mồm miệng bẩn thỉu thì trực tiếp cấm ngôn.
Nhưng người khác cấm ngôn còn được, nhưng gã đầu bảng Lý Phần này mở chức năng bảo vệ siêu cấp, căn bản không thể nào cấm ngôn được.
Bên này nháo ầm ĩ, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Sắc mặt người đàn ông mặc đồ ở nhà âm u, đứng ở cạnh cửa.
Dụ Sân kéo ống tay áo lên, kinh ngạc nói: “Sao anh lại chạy tới?”
Đương nhiên là hắn đang xem phát sóng trực tiếp.
Bách Chính không ngờ cô sẽ thừa nhận hắn, nhưng hắn không cho phép những kẻ kia bôi nhọ cô.
Chỉ là một Miêu Vĩ Bách Chính chẳng thèm để ý, có thể tùy tiện tặng cho Dụ Sân chơi, huống hồ đừng nói đến mấy chục vạn tặng thưởng.
Nhưng hắn tôn trọng sự nghiệp của Dụ Sân, cho nên không lên tiếng làm phiền.
Sắc mặt Bách Chính khó coi đến cực điểm, giống như không khống chế nổi tính khí bạo phát muốn bóp chết đám người này rồi đem đi chôn, nếu như cô đồng ý.
Dụ Sân biết trên mạng lắm kẻ vác mồm đi chơi xa, cho nên tâm trạng khá tốt. Hôm nay mới khải giảng, buổi tối còn phải phát sóng trực tiếp, Bách Chính lại phải đi làm, thời gian hai người gặp mặt chẳng có bao nhiêu.
Chẳng trách hắn chỉ có thể ở cách vách mà xem cô phát sóng trực tiếp.
Hắn thực sự đối xử với cô rất tốt.
Ống kính không quay được đến bên cửa.
Dụ Sân cũng cảm thấy đám người kia quá đáng, bọn họ dựa vào cái gì mà can thiệp tới cuộc sống của cô, tức chết đám người mồm miệng không sạch sẽ này được rồi.
Cô dứt khoát đi qua, cánh tay non mềm đưa ra cho người đàn ông: “tay áo.”
Vậy nên phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy ngón tay thon dài của người đàn ông đang giúp cô buông ống tay áo xuống.
Dụ Sân kiễng chân lên, khẽ hôn lên mặt hắn một cái.
Giọng nói thơm thơm mềm mềm, giống như thì thầm: “Cảm ơn.”
Bách Chính ngây ngẩn, con môi lên, ngón tay cái hắn đè lên môi cô: “Hôm nay đừng phát sóng nữa.”
Phòng phát sóng chỉ nhìn thấy cô gái kiễng chân lên, đã nổ tung rồi___
[A aaaaaaa không phải chứ, Hương Hương của tôi đang hôn anh ta! Nói cho tôi đây không phải sự thật đi.]
[Quá ngọt là có chuyện gì, Hương Hương dùng sức như thế, nhất định là khoảng cách chiều cao rất đáng yêu! Tôi chưa từng trông thấy dáng vẻ làm nũng đáng yêu này của Hương Hương.]
[A aaaaaa để tôi trở thành người đàn ông kia đi.]
[Oa giọng nói của người đàn ông kia hay quá đi, giọng trầm đó.]
[Có bản lĩnh khiến hắn ta lộ mặt, tôi ngược lại muốn nhìn tên đàn ông cướp nữ thần của tôi, rốt cuộc là mặt hàng như thế nào.]
…………
Lý Phần đợi người tức muốn nổ!
Gã tặng thưởng tổng cộng sắp được hai mươi vạn đây! Ngay cả bàn tay nhỏ của người ta còn chưa nắm qua, tên đàn ông không rõ lai lịch kia có tư cách gì!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lý Phần: ông đây tặng thưởng hai mươi vạn!
Gia chủ nhà họ Từ. Đại cổ đông của Miêu Vĩ. Có tiền không có chỗ tiêu. Bách Chính: Khừa