Quần chúng giống như đang nằm mơ, nhà họ Từ đó, họ Từ hơn hai mươi năm trước là phú hào giàu có nhất, sao Bách Chính lại từ người thừa kế nhà họ Bách trở thành chủ nhân nhà họ Từ?
Mọi người vốn cho rằng bản thân mình công thành danh toại rồi, không ngờ ba ba của bạn vẫn là ba ba của bạn, anh Chính quá trâu bò rồi!
Thậm chí Kiều Huy còn hoài nghi, bản thân mình đang nghe truyện cổ tích huyền ảo sao?
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc lăng của bọn họ, Bách Chính cũng không giải thích nhiều, hắn cầm ly nước ép dưa hấu tươi ngon đưa cho Dụ Sân.
Dụ Sân nhìn thấy bọn họ vô cùng vui vẻ.
Hai năm này cô mắt mày rạng rỡ, không còn dáng vẻ trẻ con năm đó, ngồi ở đây đúng là vô cùng sống động. Có lẽ Bách Chính, đám đàn ông kia vừa muốn nhìn lại không dám nhìn, nhịn cực kì khổ.
Trong lòng Bàng Thư Vinh chậc chậc kinh ngạc, cô gái xinh đẹp đáng yêu thế này, đúng là có điều kiện kinh tế mới nuôi nổi, nếu không ngày ngày lo lắng bị người khác đoạt đi mất.
Nếu Bách Chính đã không rơi vào bước đường cùng, không khí bỗng chốc hight lên.
Bọn họ không rõ ràng tình huống gần đây của Bách Chính, nhưng Bách Chính lại rõ ràng bọn họ như lòng bàn tay. Ba năm trước Đại quang mới bắt đầu thương mại điện tử, không biết thu hút lưu lượng, là Bách Chính trong tối âm thầm giúp một tay.
Ban đầu Kiều Huy tiến vào ngành thể thao điện tử, thực lực không đủ, Từ Học Dân đã tự mình chạy một chuyến, hai năm nay trình độ của con hàng này mới được nâng cao lên.
Hắn không hề xuất hiện bên cạnh bọn họ, nhưng lại trở thành thần bảo vệ trong vô hình.
Đám nhóc trở thành đàn ông, nhưng tôn trọng của mỗi người dành cho Bách Chính vẫn không thay đổi. Rất nhiều năm trước tất cả mọi người đều nói Bách Chính là tên cặn bã, là bọn họ cảm thấy Bách Chính là người tốt nhất trên đời.
Tụ tập xong thì bên ngoài đổ mưa, tiếng mưa tí tách, mang hơi nóng của mùa hè đi mất.
“Anh Chính, em lái xe tới, em đưa bọn anh về nhá.”
Một hàng người, chỉ có Bách Chính và Dụ Sân không lái xe đến.
“Không cần, chúng mày đi trước đi.”
Mọi người biết hắn ở gần đây, nên không miễn cưỡng nữa.
Bách Chính bật một chiếc ô màu đen lên, giơ tay về phía cô gái. Dụ Sân nắm chặt lấy tay hắn, hai người cùng đi bộ trong màn mưa.
Kiều Huy hâm mộ, không thể không thở dài nói: “Hai người có tiền nhất, cuộc sống lại khiêm tốn thế kia.”
Dụ Sân đi từng bước, nhịn không được “ý”một tiếng.
“Con đường này là con đường trước kia em đi qua.”
Lúc đó Bách Chính ném cô bên ngoài Khánh Công Yến, cô lúc đó giống như một đứa nhỏ đáng thương không nơi nương tựa.
Đoạn đường tối đen như mực, nửa điểm cũng không thay đổi, giống hệt như năm đó.
Bách Chính nói: “Xin lỗi.”
Nếu sớm biết có một ngày yêu cô sâu đậm, ban đầu cho dù hắn giết chết chính mình, cũng sẽ không để Dụ Sân trên con đường này một mình cô đơn sợ hãi.
Hắn quay về rồi, mà cô cũng không phải không cần hắn.
Dụ Sân nói: “Con đường này rất tối, có thể nhìn thấy phía trước không?
Trên đường chẳng có lấy một bóng người, đến nỗi giơ tay ra cũng sắp không nhìn thấy năm ngón nữa.
Vừa nghĩ vậy, ánh đèn phía trước vụt sáng lên, bóng tối bỗng chốc trở thành một mảnh ánh sáng vàng ấm áp, tiếng mưa rơi trên ô cũng không thấy nữa, cô ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh đầu có một màn hình ghép lại được che kín, tấm che màu trắng bỗng sáng lên, trở thành trời đêm quang đãng.
Vô số hoa bồ công anh và đom đóm bay từ bụi cỏ lên, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ.
Ánh đèn từng trùm trùng điệp, trải dài khắp con đường không nhìn thấy điểm cuối.
Hàng cây bên đường biến thành cầu gỗ cao lớn, toàn bộ đều là cây cỏ ở quê hương cô.
Bóng đêm trở thành ban ngày, trời mưa biến thành quang đãng, thành phố biến thành rừng rậm, tất cả biến đổi chỉ trong một khoảnh khắc.
Tất cả những thứ trước mắt, giống như cảnh sắc ảo mộng hồi nhỏ cô ngồi trước cổng nhà đợi ba mẹ và anh trai trở về. Thật đẹp, trái tim Dụ Sân đập bùm bụp.
Người đàn ông bên cạnh quỳ hai gối xuống, bị hắn nắm lấy bàn tay, ngón vô danh được đeo một chiếc nhấn kim cương tinh tế.
Cô chớp mắt: “Anh là đang…..” Cầu hôn sao?
Cô chậm nửa nhịp mới ý thức được, Bách Chính dẫn cô đi gặp ba mẹ, bạn bè, theo trình tự thì hình như đúng thật đã làm xong lượt rồi, hắn đem tất cả trải rộng ra cho cô xem, quay lại nơi bắt đầu câu chuyện.
Người đàn ông đang quỳ cổ họng khẽ động, không biết vì sao, cô cảm thấy Bách Chính khẩn trưởng vô cùng rõ ràng. Cô chưa từng thấy hắn khẩn trương như vậy.
Quỳ một gối thành quỳ hai gối, ngay cả lời cầu hôn cũng chưa nói, đã đeo nhẫn lên cho cô rồi.
*Min: đã nói là anh Chính nam thẳng một cẳng huhu.
”Nếu như em đồng ý, vậy thì là đúng.”
Cô nhịn không được bật cười: “Không đồng ý thì sao?”
Sắc mặt Bách Chính siết chặt lại: “Coi như là lời xin lỗi, trên con đường này, anh khiến em khóc vô số lần, nhưng anh đảm bảo với em, đời này, vĩnh viễn sẽ không có lần sau.”
Dụ Sân kéo dài giọng nói: “Ồ.”
Bách Chính mím môi: “Vậy em….”
Rốt cuộc là đồng ý hay từ chối.
Con ác long tàn ác năm đó, lúc ném cô lại trên con đường này, nào có nghĩ đến sẽ có một ngày hắn tại chỗ này mà quỳ gối với cô chứ?
Trừ cảm động, Dụ Sân còn có chút bị chọc cười, ai bảo anh quá khứ tác quái vậy chứ, bây giờ từng giây từng phút đều khó chịu chưa.
Một tiếng của cô gái chạy xa, tiếng cười giòn tan: “Không đồng ý.”
Người đàn ông cứng người vẫn quỳ trên mặt đất.
Bên ngoài vẫn đang mưa, vì vậy màn hình ghép lại trên đầu đã bị ướt hết. Hắn mặt áo trắng quần đen, đầu gối bị thấm ướt nước mưa, người đáng thương biến thành Bách Chính.
Một mình hắn quỳ ở đó một lúc, mới chạy đi tìm Dụ Sân.
Hiện này đối với cô Bách Chính chẳng còn chút tình tình gì nữa, cầu hôn lại còn thất bại, hắn lại có thể nhịn mất mát để an ủi chính mình, ít nhất Sân Sân không nói không cần hắn.
Như vậy là tốt rồi, như vậy là đủ rồi, hắn vốn cũng không thể yêu cầu quá nhiều.
Tình trạng giống như hắn, cô gái quả thực có nhiều điều phải suy nghĩ, cô cần phải suy nghĩ kỹ lại cũng là điều nên làm.
Dụ Sân vẫn còn quá trẻ, tháng chín khai giảng năm sau cô mới sang năm tư. Cho dù cô không thích hắn cũng là điều bình thường, mỗi một phần yêu thích của cô, Bách Chính đều coi đó là ban ơn.
Rốt cuộc cũng là dáng cao chân dài, chằng mấy chốc đã đuổi kịp cô rồi.
Cô cầm chiếc ô màu đen, ngồi xổm dưới một gốc cây, cũng chưa đi xa, thấy hắn đi tới, cười hì hì vẫy tay với hắn: “Tuy em từ chối rồi, nhưng anh sẽ không cần em nữa mà bỏ ở chỗ này chứ?”
Hắn cúi người xuống, một chút ý kiến cũng không có, ôm cô gái nhỏ bé lên.
Dụ Sân cũng không nói rõ được trong lòng có bao nhiêu vui vẻ.
Chẳng sợ nước mưa không hắt tới, nhưng cô vẫn cầm ô che lấy đầu hai người. Dưới tán ô to, gương mặt nghiêng đẹp trai của người đàn ông lộ ra mấy phần mất mát mà hắn không dám nói.
Trong lòng Dụ Sân cười tươi như hoa, nhưng cô nhịn cười, mặc kệ hắn khó chịu.
Những chuyện xấu xa khốn kiếp này làm quá nhiều rồi, ban đầu cô vẫn còn đơn thuần ngốc nghếch, bị hắn chơi đùa bao nhiêu lần. Cô gái non nớt mới bước ra xã hội lần đầu gặp người xấu xa như thế.
Cô ở trong lòng hắn âm thầm vuốt ve chiếc nhẫn.
Kim cương lóe lên ánh sáng rực rỡ, một viên rất to, nhìn một cái đã biết giá trị không nhỏ, nhưng quan trọng hơn là nhìn khá tinh tế, mà còn phù hợp với kích cỡ ngón tay cô.
Dụ Sân cảm thấy tò mò, làm sao hắn biết cô đeo cỡ nhẫn nào chứ?
“Đi đâu vậy?”
Dụ Sân nâng đùi nhỏ trắng mềm lên: “Váy vướt hết rồi, tới nhà anh trước, sau đó anh đưa em về nhà.”
Bách Chính thân làm người đàn ông cầu hôn thất bại, một chút ý kiến cũng không có. Nhẫn nhịn chịu khó, ôm cô cả đoạn đường về nhà.
Đây là lần thứ hai cô tới chung cư của hắn, nơi này là chỗ Bách Chính ở lâu nhất, từ khi bị Mục Mộng Nghi đuổi ra khỏi nhà, tới khi kết thúc cấp ba, hắn vẫn luôn ở nơi này.
Chung cư nhỏ không so được với biệt thự cao cấp, nhưng ở đây muốn gì có nấy, hắn không trở về cũng thường xuyên cho người tới quét dọn.
Dụ Sân từ trong lòng hắn tụt xuống, tự mình đi tìm quần áo.
Hai người nháo một trận, quần áo đều ướt sạch. Cô muốn làm gì Bách Chính đều dung túng, hắn đi chuẩn bị nước tắm cho cô.
Lần đầu tiên Dụ Sân thấy tủ quần áo của Bách Chính, tủ quần áo của hắn chắc chắn không có quần áo của phụ nữ……
Đợi đã, Dụ Sân ngây ngẩn nhìn phía trên cùng đống quần áo của hắn.
Ngay lúc này, dường như Bách Chính nhớ ra gì đó, vội vã đẩy cửa chạy vào.
Dụ Sân mặt đỏ ửng: “Cái kia thế mà anh lại giữ lại.”
Là chiếc áo nhỏ ban đầu bị mất tích của cô.
Con gái ở Liên Thủy đều có truyền thống mặc áo nhỏ, giống như chiếc yếm ở thời cổ đại, chẳng qua bên
trong áo nhỏ vẫn mặc áo lót.
Sau đó Dụ Sân mới biết cô gái trong thành phố không mặc cái này, cũng chẳng mua được áo nhỏ, cho nên không mặc nữa.
Bách Chính lại chẳng cảm thấy xấu hổ ngại ngùng, hắn chỉ lo Dụ Sân nghĩ hắn là biến thái.
Hắn nhìn một cái, mặt cô gái đỏ ửng như gì.
Dụ Sân cầm chiếc áo nhỏ lên, nắm chặt trong tay, vẻ mặt phòng bị, chỉ sợ hắn nhào lên cướp của cô.
Bách Chính nhịn không được bật cười một tiếng.
Loại tâm tình xấu xa này, giống như lúc ban đầu gặp cô vậy, lúc đó hắn không biết thân thế của mình, cũng chẳng tự ti.
Cô ngoan lại đơn thuần như vậy, bản thân hắn nói gì cô cũng tin.
A aaaa hắn còn cười! Chuyện xấu hổ như thế này, mà hắn còn cười được.
Dụ Sân nhịn không được đấm hắn một cái, hắn mặc kệ cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận đấm mấy cái.
“Đi tắm đi, nước sắp lạnh rồi.”
Bách Chính khựng lại: “Nếu em không có quần áo thay, có thể thay cái này, anh giặt rồi.”
Dụ Sân sắp nổ tung rồi, hắn lại có thể giặt cho cô cái này.
“Anh còn nói!”
Hắn cong môi lên: “Không nói nữa.”
Còn nói nữa sợ cô khóc mất.
Hắn vén sợ tóc mai trước trán bị ướt ra sau tai, giọng nói dịu dàng: “Đi đi, đừng để bị ốm, thay quần áo ra để anh đi sấy, chút nữa anh đưa em về nhà.”
Dụ Sân nhìn hắn nhiều thêm một cái hai má đều nóng rực, vội vàng chạy đi tắm.
Cô đóng cửa lại, ôm lấy hai má đỏ rực của mình, nhìn chiếc áo nhỏ màu nhạt tinh tế trong tay một cái.
Không biết nghĩ tới cái gì, mặt nhỏ lại đỏ lên.
Bách Chính chuẩn bị quần áo cho cô thay, áo sơ mi của người đàn ông tùy tiện lấy một cái, cô gái có thể mặc nó thành váy.
Dụ Sân tắm rất nhanh, cô buông tóc ra, thay quần áo, lúc này mới bước ra ngoài.
Bách Chính ngồi trên sô pha sấy chiếc váy mà cô thay ra.
Thân phận hắn tôn quý, nhưng những thứ này lại làm thuận tay đến vậy, dù sao thì cũng là đứa trẻ từng bị vứt bỏ, tự nhiên sẽ biết làm rất nhiều thứ.
Dụ Sân xuất hiện bên cạnh hắn, Bách Chính không dám nhìn nhiều.
Đôi chân nhỏ dài trắng muốt của cô, đẹp tới mức không thể tưởng tượng nổi, áo sơ mi chỉ dài đến đùi non của cô.
Dụ Sân ngồi bên cạnh Bách Chính, nho nhỏ một người, ngoan ngoãn cực kì.
Tim hắn mềm nhũn như gì, rút một tay ra xoa tóc cô, cô liền chớp chớp mắt với hắn.
Thật là…..
Hắn hoài nghi Dụ Sân nhìn thấy tiếng tim đập của hắn.
Tình yêu là thứ kì diệu nhất trên thế giới này, lần đầu yêu một người, chàng trai không sợ gì trở nên lo được lo mất, cô gái ngược lại trở nên dũng cảm gan dạ hơn.
Ví dụ như hiện tại, Dụ Sân đang điên cuồng thăm dò ranh giới nguy hiểm.
Chiếc cằm nho nhỏ của cô đặt lên bờ vai rộng lớn của người đàn ông, hơi thở ấm áp phả lên gò má hắn, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Ôi, bờ vai của chủ nhân nhà họ Từ cứng như đá vậy.
Mi tâm Bách Chính nảy lên, tính nhẫn nại vẫn còn tốt, mặt không đổi sắc lấy chiếc váy từ trong lò sấy ra.
Cô phòng má lên, có chút không hiểu.
Cô gái nhịn không được nghĩ, Bách Chính có phải không yêu mình nữa không? Cô không xinh đẹp đáng yêu như hồi trước nữa? Rõ ràng hắn từng không khống chế nổi trước mặt cô, hiện tại sao lại biến thành Liễu Hạ Huệ rồi?
“Đi thay đi, thay xong anh đưa em về nhà.”
Cô cố ý nói vào máy trợ thính của hắn: “Không muốn động.”
Bách Chính im lặng trong chốc lát.
Hắn có thể làm gì? Không lẽ giúp cô thay?
Thính lực của hắn không tốt, chứ cũng không phải điếc hẳn tai không có cảm giác gì, da mặt hắn dày như vậy, àm vành tai bị hơi thở của cô làm cho đỏ rực.
Bách Chính nhịn một hồi, cuối cùng cũng cẩn thân từng tí nắm lấy cằm cô, đẩy cô ra khỏi bả vai hắn.
Hắn hận không thể hét lên với cô, bảo bối, em an phận một chút đi.
Ông đây là một thằng đàn ông.
Chiếc cằm cô bị nắm trong lòng bàn tay hắn, khuôn mặt cô gái rất nhỏ, vừa trắng vừa non, mềm mại đến nỗi có thể vắt ra nước.
Nhưng cô lại chẳng hề biết rằng dáng vẻ đó của mình có lực sát thương lớn thế nào, còn ngu ngơ cười với hắn, đôi mắt to lấp lánh ánh nước.
Trong lòng Bách Chính bực bội, hít sâu mấy hơi.
Hắn ý thức được bản thân không những chưa buông cô ra mà ngón tay còn niết một cái.
Dụ Sân nghiêng đầu, đôi mắt to cười thành vầng trăng khuyết, cô gái trưởng thành thật đúng là đẹp tới nỗi ánh mắt lấp lánh.
Được rồi!
Hắn thực sự tận lực rồi, thu chặt ngón tay, điên cuồng hôn lấy cô, điên cuồng giống hết một con chó điên được thả ra khỏi chuồng, hôn loạn lên mặt lên cổ cô.
Làn da non mềm nhanh chóng nhiễm thành một mảnh đào hoa.
Dụ Sân nắm lấy tóc hắn, muốn đẩy hắn ra một chút cũng rất khó khắn. Tự mình chọc đến người đàn ông này, hô hấp có khó nhọc cũng chỉ đành đợi đến lúc dừng lại.
Đợi cô thở dốc, mới ý thức được, gia chủ đại nhân vẫn yêu cô cuồng nhiệt đó nha.
Bách Chính đè lên cô, có chút sụp đổ.
Hắn chẳng dám nhìn ánh mắt Dụ Sân là thế nào, ban nãy hắn là cầm thú đi? Chiếc áo sơ mi cô mặc đều bị vò lên tận bụng rồi.
Âm thành khản đặc của Bách Chính xin lỗi, muốn kéo Dụ Sân dậy, để cô đi thay váy.
Ai có thể ngờ được cô gái đang nằm trên sô pha, môi đỏ mắt đen, mái tóc xõa tung ra, xinh đẹp như bông hoa nở rộ ngày hè.
Bách Chính rất muốn phạm tội, nhưng không dám đi con đường của Từ Ngạo Thần. Hắn đã chịu nhịn đến bước này rồi, không thể nào không nhịn nổi thêm mấy ngày nữa.
Cầu, cầu hôn còn chưa thành công đâu.
Bách Chính dùng hết ý trí sức lực của đời này phun mấy chữ từ kẽ răng ra, ngay đến bản thân hắn cũng chẳng rõ mình nói cái gì.
Lúc phản ứng kịp mới ý thức được hắn nói hắn thay giúp cô.
Dụ Sân cười tới nỗi mặt nhỏ đỏ hồng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, giống nhìn xem truyện cười vậy, vậy anh thay đi.
Bách Chính cưỡi hỗ khó xuống, hắn rốt cuộc đã nói gì nhỉ?
Tay hắn run rẩy giúp cô cởi bỏ cúc áo sơ mi.
Rất tốt, ý thức tự bảo vệ chính mình của cô cực kì tốt, bên trong áo sơ mi còn mặc thêm đồ….Tốt cái rắm! Đó là chiếc áo nhỏ mà hắn rất thích!
Máu dồn lên não, cúc áo trong tay hắn đứt lìa.
Hắn cúi người xuống, quân lính tan rã, trong lúc giày vò, ngắn gọn nói một câu: “Tâm can của anh, ngay mai anh đi ngồi tù.”
Gia chủ thật đúng là quá có chí khí rồi.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※