Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Cô vợ nhỏ của tôi (1)


trước sau

Vào buổi tối hôn lễ hôm đó của Bách Chính và Dụ Sân, Từ Học Dân uống rất nhiều rượu, chú rể không có người thân họ hàng tham dự, người tham dự là Từ Học Dân.

Bách Thiên Khấu bệnh nặng nguy kịch, Mục Mộng Nghi cũng không thể nào tới tham dự, cho nên Từ Học Dân cười khà khà làm đại diện họ nhà trai.

Lúc cậu chủ nhỏ đeo nhẫn vào ngón vô danh của Dụ tiểu thư, bàn tay luôn run rẩy.

Chẳng có người nào rõ ràng hơn Từ Học Dân, gia chủ đi tới bước đường ngày hôm nay, có bao nhiêu khó khăn. 

Một đứa trẻ ngay từ giây phút chào đời đã không nhận được lời chúc phúc, tới đêm nay cuối cùng cũng có được cuộc đời mới toanh thuộc về chính mình.

Từ Học Dân uống say tí bỉ, nấc một cái kéo tay cậu chủ nhà mình: “Cậu chủ à, cậu nhất định phải đối xử tốt với cô dâu, cũng không được tùy tiện tức giận, cơ thể có chỗ nào không thoải mái nhất định phải gọi cho Tiểu Từ đấy.”

Nghe thấy ông tự xưng mình là Tiểu Từ, Bách Chính hơi cau mày.

“Chú Từ, chú uống say rồi.”

Lại dám coi hắn thành Từ Ngạo Thần, nếu như là trước kia, Bách Chính sẽ tức giận, nhưng hôm nay hắn là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời, cũng không thèm chấp nhặt với lão già bợm rượu này.

Từ Học Dân là người rất khắc chế, hôm nay e rằng cũng vui mừng đến hỏng rồi.

Ông nhìn qua hai đời người, tiếc nuối nhất có lẽ là gia chủ xuất sắc nhất nhà họ Từ kia nuốt súng tự sát.

Mà tất cả những tiếc nuối ấy, đều được kết thúc trên người Dụ tiểu thư.

Cô thực sự là một thiên sứ.

Lúc này tiểu thiên sứ đi tới, giọng nói ngọt ngào: “Chú Từ, chú một bó tuổi rồi, uống ít một chút. Đi nghỉ một lát được không ạ?”

Từ Học Dân mỉm cười gật đầu.

Có người yêu thường cậu chủ nhà ông, cô gái nói gì ông cũng nghe hết. Nhà họ Từ có tiền như vậy, nhưng mà cưới được vợ không dễ dàng.

Mấy đời về trước, ông cố của Bách Chính, đã có chút bệnh tật, lúc ông phát điên suýt chút nữa giết vợ mình.

Đến đời ông nội của Bách Chính, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, yêu thanh mai trúc mã, nhưng lại cưới bà nội của Bách Chính, hai người tôn trọng nhau như khách. Cuộc liên hôn thương nghiệp này không dễ dàng mới có Từ Ngạo Thần, trực tiếp coi ông ta là tinh anh trong ngành mà bồi dưỡng.

Từ nhỏ Từ Ngạo Thần tiếp nhận giáo dục quý tộc, gánh vác hi vọng của gia tộc, quả thực là tinh anh không sai, nhưng trong xương cốt lại vô cùng phản nghịch, thích người không nên thích, kết cục cuối cùng thì không cần nhiều lời nữa.

Người đàn ông sống lâu nhất nhà họ từ chính là ông nội của Bách Chính, một kẻ ăn chơi, sống tới 39 tuổi, nếu không phải chết trên người phụ nữ, thì chính là chết trên con đường yêu phụ nữ, tóm lại là muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu.

Lịch sử gia tộc như thế này, đúng là rất mất mặt rất khủng bố, nhưng vẫn phải tuân thủ nguyên tắc thẳng thắn thành khẩn, đêm nay Bách Chính phải giải thích một lượt cho phu nhân nhà mình.

Từ Học Dân thương xót nghĩ, quá không dễ dàng rồi, cậu chủ nhỏ sẽ không phải là người đàn ông bị bỏ rơi ngay đêm tân hôn chứ?

*

Lo lắng của chú Từ cũng không phải không có đạo lý, ít nhất thì sau khi hôn lễ hào nhoáng kết thúc, Bách Chính cầm lấy quyển album gia tộc đi tới cả người căng chặt.

Cô dâu tắm xong đi ra, giống như một trái mật đào mọng nước.

Cô đã 23 tuổi rồi, đôi mắt vẫn trong veo sáng rỡ như cũ, chẳng khác biệt gì so với lúc còn thiếu nữ.

Bách Chính ôm cô dâu nhỏ vào trong lòng, hôn lên gò má cô trước, sau đó kiên trì ói: “Anh giới thiệu cho em nhà họ Từ một chút, mấy ngày trước chú Từ mới nói cho anh biết những chuyện này, lát nữa em mà có tức giận, thì cứ xông vào anh, đừng nhịn trong lòng, nếu như em sợ, đừng sợ nhé, anh đã sắp xếp hết rồi.

Dụ Sân chớp mắt: “Cái gì ạ?”

Bách Chính mở cuốn album ra, mang theo bức xúc mà giải thích những việc tận trong giếng sâu nhà họ Từ. 

Nhận thì đúng là không muốn nhận, nhưng đâu còn cách nào, hắn đã trở thành chồng của bảo bối rồi, cũng không nên dối gạt cô nữa.

Nếu không đừng nói sau này không thể sinh con được, đến sự tồn tại của bản thân hắn, chính là một ngòi nổ.

Dụ Sân giống như không thể tin nổi mà nghe hắn nói hết, biểu cảm hơi nặng nề.

Bách Chính rất khẩn trương, trái tim co thắt lại, hắn quan sát hết biểu tình của Dụ Sân, vội nói: “Anh không giống với bọn họ, căn bệnh kia của ông cố, tới anh thì đã không còn nữa, anh đi kiêm tra rồi, thật đó. Ông nội anh lăng nhăng, anh không phải, anh chỉ yêu em thôi, Từ….tên cà trớn kia, ông ta không khống chế được tâm trạng của mình, nhưng anh có thể. Anh vĩnh viễn cũng sẽ không làm em bị thương.”

Hắn ôm lấy Dụ Sân lắc qua lắc lại, vỗ về bên tai cô nói: “Đừng sợ, em nhìn thấy chông trong nhà chúng ta chưa? Chỉ cần em cảm thấy sợ hãi, em nhấn vào cái chuông đó, chú Từ bọn họ lập tức biết được, tới lúc đó bọn họ sẽ khống chế anh lại bằng bất cứ giá nào.”

Trong biệt thự có rất nhiều chuông báo, thì ra là có tác dụng như thế này.

Vì cho cô vợ nhỏ cảm giác an toàn, đầu óc của gia chủ đại nhân đúng là to thật. DỤ Sân phụt cười ra tiếng: “Anh nghĩ đi đâu vậy, không phải em sợ, em biết Bách Chính của em là tốt nhất. Em lo lắng chính là, các tiền bối đều không sống thọ, em sợ tuổi thọ của anh cũng….”

Ánh mắt của hắn dần trở nên dịu dàng, không nhịn đượccong khóe môi lên.

Cô vợ nhỏ làm nũng nói: “Anh không được phép rời đi trước em, em sẽ vô cùng vô cùng sợ hãi đo.”

Bách Chính nói: “Được.”

Tổ tiên của hắn không sống lâu, còn không phải vì làm. Hắn chẳng giống vậy, hắn có Dụ Sân, không nỡ xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Tuy đã đem lịch sử gia tộc và bệnh sử gia tộc nói hết rồi, Bách Chính ném quyển album đáng xấu hổ kia đi, khẽ ho một tiếng áp lên: “Chúng là tới làm chuyện nghiêm túc có được không nào?”

Mái tóc đen của cô vợ nhỏ xõa tung trên chăn cưới, câu người vô cùng.

Cô cũng không biết cô nở rộ xinh đẹp nhường nào, cũng khổ Bách Chính, hắn không nên xúc động làm với cô một lần lúc Dụ Sân mới lên năm tư.

Mới khai trai, một năm sau đó, không dám động vào cô thêm nữa.

Ông anh vợ bị bệnh tự kỉ kia phát bệnh thì thôi đi, ngay cả Vạn Xu Mính người thích hắn nhất ở nhà họ Dụ, cũng không cho hắn đụng vào cô gái nhỏ nữa.

Bách Chính cũng đồng ý, dù sao thế giới này, yêu cô nhất là chính hắn. Một nhịn là nhịn một năm trời, hắn sắp ghét bỏ anh em tay phải này rồi, thật không dám giấu, bao cao su đêm nay hắn cũng chuẩn bị sẵn mấy thùng rồi. (Mấy thùng chứ không phải mấy hộp nha mấy mẹ)

Dụ Sân nghiêng đầu nhìn hắn.

Người đàn ông cởi quần áo của cô, bàn tay vì kích động mà run lê, cô đè lên ngón tay hắn, lắc lắc đầu: “Không được đâu, hôm nay em thấy khó chịu.”

Nói xong câu này, Dụ Sân thấy Bách Chính cứng ngắc, sau đó lập tức hỏi: “Khó chịu chỗ nào.”

Cô gái mềm mại lăn ra khỏi người hắn, cởi bỏ chiếc váy có ngọc ruby điểm xuyết, hếch cằm lên, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Đôi chân dài trắng nõn của cô vợ nhỏ, độ cong của vòng eo khiến người ta kinh ngạc.

Yết hầu của Bách Chính hơi động.

Cô vợ nhỏ hừ hừ nói: “Lồng ngực không thoải mái.”

Cô chỉ vào lồng ngực của mình, chọc vào rất mềm mại.

Dụ Sân nhịn cười, dùng chân trắng nõn đá hắn: “Cách xa một chút, nếu không em giận đấy nhé.”

Bách Chính muốn điên rồi, hắn gần như là bò tới: “Anh xoa xoa cho em được không nào?”

Trong lòng Dụ Sân muốn cười to, nhưng vẫn nghiêm mặt, vô cùng ghi thù lắc đầu: “Không được, anh xoa cũng không tốt lên được.”

Bách Chính không hiểu tại sao đêm tân hôn mà mình mong đợi đã lâu, mà bản thân lại nhận được đãi ngộ như thế này.

Nhưng đối thoại của Dụ Sân với hắn, có hơi chút quen tai, dường như đã từng…..

Bách Chính cố gắng nhớ lại một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện của nửa năm trước.

Cuối tháng sáu Dụ Sân tốt nghiệp đại học, luận văn của cô đã viết xong, vấn đáp cũng được thông qua, Bách Chính đã dùng tay phải nửa năm rồi.

Cô gái nhỏ thấy hắn quả thực rất thảm, tuy đối với lần đầu vẫn hoảng hốt, nhưng vẫn dũng cảm tới hiến thân.

Hai người ý loạn tình mê, Vạn Xu Mính không gọi điện thoại tới, anh vợ cũng không biết. Nhưng Bách Chính dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình mà nhịn được, hắn nghĩ tới viên thuốc tránh thai lần trước mà Dụ Sân uống, trái tim bỗng nhói đau.

Cuối cùng hắn cắn răng dùng chăn bọc cô gái nhỏ lại, ném sang phòng cách vách.

Dụ Sân mê mang, hấn cúi đầu hôn cô, giọng nói đều đang run rẩy: “Ngoan, anh….”

“Em khó chịu.”

Nói tới cái lý do này, Bách Chính rơi vào hoảng loạn, hắn đối với Dụ Sân, chẳng hề có chút tự khống chế nào, liên tục tắm nước lạnh nửa tiếng đồng hồ, cũng coi như bình tĩnh một chút.

Bị quấn chặt trong chăn không thể nào ra ngoài được, Dụ Sân phồng má lên, vừa thẹn vừa giận.

Mãi lâu sau cô tủi thân gọi Bách Chính, thả cô ra.

Bách Chính nhịn cười, cảm thấy cô gái nhỏ trong chăn rất đáng yêu. Trước kia hắn dùng áo khoác quấn cô một lần, bảo bối nhỏ này cũng không ra được.

Dáng vẻ đỏ mặt của Dụ Sân mắng hắn là tên khốn, đáng yêu vô cùng, khiến hắn nhìn đủ.

Đối với Dụ Sân mà nói, quả thực là ám ảnh tâm lý.

Cho nên đêm tân hôn nửa năm sau, Dụ Sân muốn báo thù.

Bách Chính đi tới, sẽ bị cô đá ra, lý do chỉ có một: Em khó chịu.

Vòng eo của cô gái non mềm trắng nõn, tiếng cười của cô lảnh lót, lăn lộn trên giường: “Đêm nay anh ngủ dưới đất, vì em khó chịu.”

Bách Chính cắn răng: “Cho anh hôn một cái nhé bảo bối?”

Gương mặt cô gái giống như cánh hoa, giọng nói nũng nịu: “Không muốn.”

Cô nói rồi, còn thích thú nghịch chăn rồi ném xuống: “Đó, Bách Chính, anh ngủ ở đó, nhanh, đi xuống đi xuống.”

Bách Chính trầm mặc.

Từ hai tuần trước hắn đã tưởng tượng vô số lần về đêm nay, vui mừng đến thấp thỏm, thấp thỏm lại tới kích động, quần cũng sắp cởi rồi, cô còn gọi hắn xuống chân giường.

Dụ Sân thấy Bách Chính cứng người không động, khuôn mặt vùi vào trong chăn, giọng nói buồn bực: “Đồ lừa đảo, còn nói nghe lời em, hôm nay lại không nghe rồi.”

Bách Chính xoa góc trán, xuống giường, giũ chiếc chăn mà cô vợ nhỏ ban cho: “Anh nghe.”

Hắn nhận mệnh, nằm lên trên.

Dụ Sân bảo hắn đi chết hắn cũng đi.

Nhưng hắn vẫn còn tia hi vọng cuối cùng, hi vọng cô vợ nhỏ hồi tâm chuyển ý, để hắn thế này thế kia làm gì thì làm.

Có lẽ là nghe được tiếng lòng của hắn, người bên trên thò đầu ra.

Cô nói: “Bách Chính, cho anh hôn đó.”

Tim hắn như nở hoa, vừa muốn ngồi dậy, nhưng vợ yêu lại ấn lên ngực hắn: “Nhưng anh không được ngồi dậy.”

Bách Chính hơi nâng người lên, cơ bụng siết chặt lại, không đứng ngồi dậy cũng có thể hôn cô.

Động tác có độ khó cao như nằm tại chỗ vươn người lên này, đôi môi của cô vợ nhỏ thơm ngọt, khiến hắn liếm láp giống như chó điên vậy.

Dù sao cô cũng thoải mái nằm bò xuống, không cần phí sức, muốn xem eo của Bách Chính tốt đến đâu, kiên trì được bao lâu.

Hừ, ai bảo hắn dùng chăn quấn mình chứ!

Cuối cùng Bách Chính cạn kiệt sức lực ngã xuống phía sau.

Tiếng cười giòn tan của cô vang lên, Bách Chính chẳng tức giận, cũng cong môi lên, đối với hắn mà nói, có thể khiến Dụ Sân vui vẻ, cũng là một loại hạnh phúc.

Dòng máu nhà họ Từ bọn họ cố chấp biết bao, chẳng sợ chỉ là một chút vui vẻ, cũng dễ dàng thỏa mãn.

Trừ bỏ Dụ Sân không yêu hắn nữa muốn rời đi, cái gì Bách Chính cũng không sợ.

Dụ Sân thấy hắn vẫn chưa nghĩ ra tại sao lại bị phạt, còn chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào mà chơi cùng cô, cô chu môi lên: “Anh muốn lên giường cũng được, dùng chăn tự quấn chặt mình lại.”

Nói như vậy, cuối cùng Bách Chính cũng hiểu ra cô vợ nhỏ tại sao lại tức giận rồi. Cô gái đáng yêu này vẫn còn ghi thù lần trước.

Hắn cười cười: “Được.”

Bách Chính làm một loạt động tác rất dễ dàng.

Chăn cưới rộng rãi, nhưng cơ thể hắn cao lớn, nhốt chính mình trong chăn, hoàn toàn không hề giống dáng vẻ giống kén tằm đó của Dụ Sân.

Hắn nhìn cô vợ nhỏ đi tới, còn hỏi cô: “Có muốn chụp ảnh kỉ niệm không?”

Dụ Sân thấy hắn đúng là không biết xấu hổ.

Cô nói: “Anh phải đợi đủ ba mươi phút.”

Khóe mắt Bách Chính mang ý cười: “Ừ.”

Không ngờ còn chưa được nửa tiếng, cô đã nằm bò ra ngủ mất rồi. Hai má cô vợ nhỏ
hồng hồng non mềm, hô hấp phả lên gò má hắn.

Cả trái tim Bách Chính mềm mại, thực ra hắn vẫn luôn hiểu tại sao Từ Ngạo Thần lại tự sát.

Khó chịu tới mức cùng cực muốn chết, vui vẻ tới cùng cực cũng sẽ vì cô mà điên cuồng, nhịp tim thất thường.

Hắn đã đợi đủ nửa tiếng đồng hồ, chậm rãi tháo chăn ra, không hề do dự hôn lấy cô.

Dụ Sân cắn hắn: “Xấu xa.”

“Gọi ông xa nghe xem nào.”

Giọng nói của cô bị hắn làm cho nát vụn, cắn môi nhịn không gọi ra, nhưng trong mắt rất dịu dàng.

Thực ra vẫn luôn quên nói rằng, Bách Chính, gả cho anh, em rất hạnh phúc.

*

Khung cảnh chia tay đêm tân hôn mà chú Từ sợ hãi không xảy ra, ông thở phào một hơi, vui mừng, cậu chủ cuối cùng cũng vứt bỏ được vận mệnh không tốt, không bị điên, khí thế còn hăng hái.

Sau khi kì nghỉ kết hôn kết thúc, mỗi ngày Bách Chính đi làm đều đúng giờ, tan làm chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Được cô vợ nhỏ yêu thích đối với đàn ông nhà họ Từ mà nói đúng là thứ đồ hiếm lạ.

Trong lòng lão Từ phỉ nhổ, nói thật thì, người nhà họ Từ các người núi vàng núi bạc, dáng vẻ này đúng là chẳngcó tiền đồ.

Gia chủ nhà họ từ bên ngoài oai phong lẫm liệt mới chẳng thèm để ý có tiền đồ hay không, có bé Sân ở đây, bọn họ có làm ổ trong chăn cũng thấy thơm. Hắn chỉ để ý bé Sân vui hay không, kêu hắn đóng giả thành chó hắn cũng làm.

Loại vui vẻ này đúng là có chút không chân thực, Bách Chính chưa từng nghĩ tới, với tính cách tồi tệ như mình, làm nam phụ trong một cuốn tiểu thuyết cũng chẳng đủ tư cách, lại xứng đáng trải qua những ngày như thế này?

Hôm nay hắn về nhà, nhìn thấy trong lòng bé Sân đang ôm một cô bé.

Bách Chính nhìn mãi mới nhận ra Bách Thanh Hòa dần trở nên mảnh mai hơn. Hai cô gái một lớn một nhỏ, tương tác với nhau vô cùng đáng yêu. Dụ Sân có nhẫn nại, cũng có tấm lòng yêu thương.

Cô hướng dẫn Bách Thanh Hòa xếp gỗ, cô bé thích cô không đỡ được, hận không thể nhào lên thơm thơm chị dâu nhỏ này.

Bách Chính đứng ở cửa một lúc, trái tim giống như bị phủ lên một tầng, đột nhiên có chút khổ sở.

Trước kia hắn không cho phép Bách Thanh Hòa chơi cũng Dụ Sân quá lâu, nhưng lần này hắn không ngăn cản, nhìn đến ngơ ngẩn, mãi tới khi Dụ Sân phát hiện ra hắn.

“Bách Chính, về rồi sao lại đứng ở cửa thế?”

Giọng nói non nớt của Bách Thanh Hòa vang lên: “Anh trai.”

Bách Thanh Hòa đã trở thành thiếu nữ rồi, nhưng trí lực vẫn không phát triển.

Bách Chính lập tức điều chỉnh lại tinh thần, che lấy mắt Bách Thanh Hòa, hôn Dụ Sân: “Anh yêu em.”

Hắn khẽ nói.

Dụ Sân nhận ra điều gì đó, cô nhìn Bách Chính như không có việc gì một cái, lại nhìn Bách Thanh Hòa đang mơ màng, đẩy cô bé tới bên cạnh hắn: “Chúng ta cùng nhau đưa Thanh Hòa về nhà nhé.”

Bách Chính cong môi: “Được.”

Chỉ có cô bé là không quá vui vẻ, cô bé khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến.

Nhưng bây giờ hình như anh trai trở thành một gia chủ cực kì lợi hại, ba mẹ đều sợ hắn, cuộc sống của Tiểu Thanh Hòa trở nên dễ dàng hơn nhiều, bảo mẫu cũng đổi thành người tốt tính thân thiện.

Đêm khuya người cũng yên tĩnh, trong màn đêm người đàn ông mở mắt ra.

Hai cánh tay dịu dàng ôm lấy cổ hắn, cơ thể mềm mại sát tới, cô an ủi hắn: “Không được khổ sở, không được nghĩ nhiều, em không phải khăng khăng muốn một đứa con, em có anh là đủ rồi.”

Hắn mím môi, ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Anh biết.”

Dụ Sân nói đều là sự thật, tuy cô thích trẻ con, nhưng cũng không cảm thấy gia đình không có trẻ con là một gia đình không hoàn chỉnh. Phụ nữ sinh con đau đớn biết bao, không cần trải qua cửa ải này cũng coi như là một loại hạnh phúc.

Ban đầu kết quả kiểm tra của Bách Chính, kết luận của bác sĩ rất mơ hồ, dù sao dòng máu của hắn cũng bị thiếu hụt, nếu quyết định sinh con, thai kì của Dụ Sân phải liên tục quan sát, nếu trạng thái của thai nhi không ổn, thì không thể giữ lại.

Đương nhiên, cũng hi vọng có thể sinh ra một em bé khỏe mạnh.

Đây là một ván cược, nếu thua kết quả chính là vợ yêu của hắn sinh non.

Bách Chính yên lặng hồi lâu, cuối cùng làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Ai cũng không được làm tổn thương Dụ Sân, ai cũng không được dùng Dụ Sân để đánh cược, bao gồm cả hắn.

Có hay không Bách Chính cũng không quan trọng, cả nhà họ Từ đều là kẻ điên, chết cũng chẳng sợ, nhưng hắn sợ Dụ Sân khó chịu. Gia tộc này của hắn quá tồi tệ, sớm nên kết thúc ở đời của hắn, nhưng hắn không muốn cuộc đời của Dụ Sân có bất kì không trọn vẹn nào.

Dụ Sân đau lòng lại buồn cười.

Nơi mềm mại đau khổ nhất trong lòng hắn, chỉ chứa đựng toàn là cô. Thứ gì động vào một cái Bách Chính đều cảm thấy đau.

Dụ Sân dỗ hắn: “Đừng nghĩ nữa, em vô cùng hạnh phúc. Bách Chính, em làm cho anh vui vẻ nhé.”

Cô trượt xuống chăn, cơ thể Bách Chính căng thẩng, nắm chặt lấy mép chăn, kìm lòng không đậu mà vuốt tóc cô, trong đầu là một mảnh trắng xóa.

Tốt vô cùng, cái gì mà con hay không, nghĩ gì vậy, bảo bối nhỏ này đã muốn mạng người rồi.

Cái này đúng thật là quá “vui vẻ” rồi.

*

Chuyện đứa trẻ kết thúc, nghe nói cho dù người đàn ông thắt ống dẫn tinh, cũng có tỉ lệ nhất định khiến vợ mình thụ thai, trạng thái của Dụ Sân rất tốt, tùy duyên.

Gia chủ đại nhân giàu nứt đố đổ vách, nếu thực sự trúng thưởng cái tỉ lệ kia, cũng không đến nỗi không nuôi được một đứa trẻ. Cũng chẳng sợ đứa trẻ kia không lành lặn, đập tiền vào cũng có thể an ổn một đời.

Không có thì thôi, vì Bách Chính thực sự là quá quá quá tốt luôn.

Trừ bỏ việc thực sự moi tim móc phổi ra cho cô, cái gì Bách Chính cũng cho cô hết.

Ai nói đàn ông nhà họ Từ không tốt, hắn một chút tính xấu cũng không có, rảnh rỗi còn điều hương cùng cô. Dụ Sân không còn làm streammer nữa, tiếp tục mở rộng nghề điều hương của sư phụ già.

Cổ hương ý vị sâu xa, cần phải được lưu truyền. Vượt ra ngoài dự liệu là việc làm ăn của cô vô cùng tốt.

Ban đầu fan hâm mộ xem cô phát sóng trực tiếp, rất nhiều người đã trở thành nhân viên trong xưởng nước hoa, Dụ Sân giống như chú ong mật bận rộn, phòng phú lại vui vẻ.

Tất cả đều tốt.

Hai tai của Bách Chính sau khi phẫu thuật đã khỏi hoàn toàn rồi, sau hôn lễ hai tháng, có một hôm hắn mơ thấy ác mộng.

Bảy năm trước, Dụ Sân không hề sai lầm mà gặp hắn.

Cô gặp được Mục Nguyên trước, Mục Nguyên cũng nhận ra cô.

Giữa hai người họ, một người tấm lòng rộng mở, dịu dàng thương người, một người đáng yêu đến nổ tung, tình yêu như nước chảy thành dòng.

Trong câu chuyện này, từ đầu tới cuối chẳng hề có chuyện của Bách Chính.

Hắn sinh ra đã là một đống bùn nhão, người nào cũng nói hắn là rác rưởi, hắn cũng chẳng trở nên tốt hơn.

Có một ngày hắn nhìn thấy Mục Nguyên và Dụ Sân, chàng trai kia khẽ hôn lên trán cô, cô gái ngẩng đầu, mềm mại ngại ngùng cười với hắn.

Vành tai Mục Nguyên đỏ lên.

Lúc đó Bách Chính ngồi xổm ở một gốc cây, ánh sáng quá gắt, trong lòng hắn trống rỗng vô cùng.

Đôi mắt hắn cứ nhìn chằm chằm cô gái nọ, nhưng cô từ đầu tới cuối, cũng chẳng hề nhìn hắn một cái. Con cùng kì trên cổ hung ác, Bách Chính đuổi theo mấy bước, nhưng cô gái không biết họ tên là gì kia đã đi xa rồi.

Một đời đó thực sự tệ hại, hắn thích cô gái của Mục Nguyên, nhìn cô suốt nửa đời người, sau đó thực sự trở thành tên cặn bã, vì báo thù Mục Mộng Nghi, mà vào tù. 

Tồi tệ tới mức hắn không dám nhớ lại.

Lúc tỉnh lại lòng bàn tay hắn năm chặt tới nỗi chảy máu, từng giọt rơi trên đầu giường.

Hô hấp của hắn dồn dập, Dụ Sân mông lung hôn lên cằm hắn.

“Bách Chính, anh sao vậy?”

Hắn nhìn vợ yêu ở bên cạnh, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Thì ra chỉ là cơn ác mộng, cũng may chỉ là cơn ác mộng, hắn nửa đời chìm nổi, chỉ có duy nhất Dụ Sân là giải thưởng lớn nhất trong đời hắn.

Hắn vỗ về tấm lưng mềm yếu của cô gái.

“Không sao, gặp cơn ác mộng.”

Tỉnh lại cảm thấy, yêu em hai đời. Đau khổ một đời, lại được một đời hạnh phúc.

Cô vợ nhỏ khẽ hừ nằm bò trong lòng hắn, trong lòng hắn đã hóa thành một vũng nước, không tự chủ được mà âu yếm cô.

“Bé Sân.” Hắn yên lặng một lúc, “Hình như em, có chút béo rồi.”

Mỗi một tấc trên người cô, gần như là khắc sâu trong tim hắn, mái tóc cô dài ra hắn đều có thể phát giác được.

Bé Sân bỗng chốc tỉnh táo lại, tên khốn này lại chê cô béo rồi!

“Chỗ nào? Béo chỗ nào hả?”

Bách Chính trầm lắng hai giây, biểu cảm nghi hoặc, ngón tay trượt xuống dưới, như sự thật mà nói cho cô: “Bụng dưới.”

Tia nắng sáng sớm lọt vào căn phòng, hai người quay mặt nhìn nhau.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chỉ còn lại hai chương cuối cùng, là liên quan tới giấc mộng kia của Bách Chính, nói thật là Bách Chính của hiện thực xuyên vào trong giấc mơ, câu chuyện nói về tranh đoạt bạn gái với Mục Nguyên.

Dụ Sân trong mộng, được thiết lập tạm thời thích Mục Nguyên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện