Về phòng, Gia Thành thật sự nổi cơn thịnh nộ.
Mặt cậu cứ hằm hằm như mấy người trong giới giang hồ ấy.
Hai tay cậu nắm chặt, ngón tay siết vào nhau một cách đau đớn đập mạnh xuống bàn.
Mấy anh em trong phòng ký túc xá cứ thấy cậu lạ lạ làm sao ấy, liền kéo đến hỏi thăm:
- Gia Thành, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì không vui à?
Lão đại vừa hỏi xong thì lão nhị tiếp lời:
- Có chuyện gì cậu đều có thể nói với anh em.
Có gì chúng tôi giải quyết giúp cậu.
Hai người hùa nhau vào hỏi cậu nhưng cậu cũng chẳng có tâm trạng mà nói chuyện với hai người họ.
Thấy ánh mắt cậu ta như rực lửa, lại có cảm giác cậu ta dường như không muốn trả lời câu hỏi của họ nên hai người cũng chẳng dám hỏi thêm nữa.
Hai người bèn lấy cớ đi ra ngoài cho cậu ta bớt giận dữ lại lôi cậu đi ăn uống.
Đi ăn uống mà cũng chẳng yên thân được với cậu ta.
Cậu ta không nói một lời nào, mặt cứ hậm hực một điều gì đó.
Nhìn khuôn mặt Gia Thành lúc này thì cũng chẳng thể nuốt nổi một hột cơm nào.
Cậu ta cũng chẳng nuốt nổi hột cơm nào vào bụng.
Đã thế còn một mình lốc hết một chai rượu.
Hai người anh em bên cạnh cũng chẳng thể ngăn cậu ta lại, chỉ biết thở dài nhìn cậu ta uống hết chai rượu.
Ba người trở về ký túc xá cũng là khoảng tối muộn rồi.
Một mình lốc hết chai rượu nhưng tửu lượng của Gia Thành khá tốt.
Chỉ là mặt mày hơi hồng hào lên, còn lại thì rất tỉnh.
Hiểu Phong đang nằm trên giường thì ba người đẩy cửa đi vào.
Trên mặt Hiểu Phong bỗng hoá đá vậy, cậu mặt lạnh tanh không một lời nói nhìn về phía Gia Thành.
Ánh mắt cậu chỉ ngước lên nhìn Gia Thành vài giây rồi lại cúi xuống xem điện thoại tiếp.
Thật ra là cậu để bụng chuyện lúc chiều, chuyện Gia Thành làm cho Hạ An khóc.
Cậu cứ nghĩ cậu ta đã giải quyết xong chuyện này rồi nên mới ngầm rút lui về sau.
Nhưng không ngờ Gia Thành lại đối xử với Hạ An như vậy nên cậu càng giận hơn, không đành lòng đứng phía sau hai người.
Gia Thành lúc này trong người cũng đã có men rượu.
Nhìn Hiểu Phong có ánh mắt khinh thường nhìn mình, cậu lại càng tức hơn.
Cậu vùng tay hai người anh em, mặt học hằn bước về phía giường của Hiểu Phong.
Ánh mắt sắc lạnh của cậu nhìn về phía Hiểu Phong khiến ai cũng phải khiếp sợ ánh mắt ấy.
Hiểu Phong như dự cảm được mà đứng dậy, bảo hai người kia ra ngoài trước.
- Hai cậu ra ngoài đi, đóng cửa vào.
Chúng tôi muốn nói chuyện với nhau.
Hai người anh em đứng ngoài cửa cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ cũng đoán