Hạ An cố vùng vẫy tay trong chậu nước làm nước văng tung toé nhưng cậu vẫn nhất quyết nắm chặt lấy tay cô.
- Cậu buông tay tôi ra đi, tôi còn rửa bát nữa.
- Buông ra đi, mọi người nhìn thấy kìa.
- Cậu buông tay tôi ra đi mà.
Cô liên tục nói cậu buông tay, dù vùng vẫy thế nào thì cậu cũng không buông.
Trái lại còn ngày càng nắm chặt tay cô hơn.
- Buông ra để cậu chạy mất à?
Câu hỏi bất ngờ của Gia Thành khiến Hạ An cũng phải ngạc nhiên.
Cô không ngờ người như cậu lại nói ra những lời như thế.
Sốc!
- Cậu điên à, mình đâu có chạy đi đâu.
Cậu buông tay ra để mình rửa bát chứ.
- Cậu rửa xong đống bát này cậu sẽ lại chạy nhanh đi đâu đấy để trốn tôi đúng không?
Hạ An bị nói trúng tim đen, mặt cô ngờ ngật ra.
Lắp bắt phản lại:
- Đâu.
.
.
đâu có.
- Thật không?
- Th.
.
.
thật.
Nhìn mặt cô lúc này thấy tội thật sự! Mà thôi kệ, nghĩ bụng Gia Thành cũng đã đạt được mục đích chính của mình rồi.
Có câu nói của Hạ An, Gia Thành có đủ bằng chứng để phản lại cô nếu cô không giữ lời.
Đúng là một con người tâm cơ mà!
Vùng vằng mãi, Gia Thành mới chịu buông tay Hạ An ra.
Cậu cứ như đứa trẻ đang nũng nịu với mẹ vậy.
Sự thay đổi này khiến Hạ An vô cùng ngạc nhiên.
Cậu từ bao giờ lại trở thành con người như vậy? Cái này chỉ có chính chủ mới trả lời được thôi!
Cuối cùng cũng rửa xong bát, cô định chạy ngay lên phòng.
Nhưng vừa mới bước đến phòng khách đã thấy mẹ và cô chú ngồi đấy.
Còn niềm nở gọi cả hai đứa vào ăn trái cây.
- Hai đứa rửa xong rồi hả? Nhanh, vào đây ăn trái cây đi.
- Vâng.
Cô trả lời rất tươi tỉnh nhưng không ai biết trong lòng cô rất muốn bật khóc.
Thật là, muốn trốn cũng chẳng trốn được nữa.
Thôi đành ngậm ngùi chấp nhận vậy.
Bất lực thật sự!
Cô ngồi bên cạnh mẹ của Gia Thành.
Vừa mới ngồi xuống ghế, mẹ cậu đã đứng lên nhường ghế cho cậu.
Cô thật tình không thể nhúc nhích ra chỗ khác.
Vì ban đầu cô đã ngồi ở đầu ghế, tức là không còn chỗ trống để cô nhích ra.
Thật đúng là cô tự chọn đường chết mà.
Hạ An cố ngồi khép nép ra một chỗ, chừa lại khoảng cách giữa cậu và mình.
Nhưng cô càng nỗ lực giữa khoảng cách thì cậu lại càng lấn tới.
Báo hại cô ngồi chật ních, không nhúc nhích được.
- Này, ăn đi.
Cậu với tay lấy cho cô một miếng táo, rồi lại một miếng đào.
Cứ thế cô chưa kịp tiêu hoá hết miếng kia thì lại có một miếng khác dâng đến tận nơi.
- Tôi không ăn nổi nữa đâu.
Tôi