Sau bữa tối, khi vừa rửa xong đống bát đĩa, Gia Thành vội vàng nắm tay Hạ An, nói:
- Lúc nữa, cậu đi cùng tôi đến một nơi.
- Đi đâu?
Gia Thành chỉ nhẹ nhàng cười với cô rồi nói:
- Cậu cứ đi rồi sẽ biết.
Nói rồi, cậu buông cổ tay cô cậu đang nắm, rảo bước nhanh về phía phòng khách.
Cô vừa mới bước đến phòng khách, cậu đã nhanh tay đưa cho cô một miếng trái cây.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cậu cả.
Có phải cậu bị ấm đầu rồi không? Sao tự nhiên lại nói ra những lời nói như trưa nay, hay những cử chỉ của cậu dành cho cô.
- Mau ăn đi, hay cậu muốn tôi đút cho cậu.
Câu nói này thật bá đạo quá đi, làm cả nhà đều ngạc nhiên trố mắt nhìn cậu.
Dường như cậu chẳng để ý ánh mắt của mọi người, vẫn thản nhiên nói theo kiểu trêu đùa:
- Vậy để tôi đút cho cậu.
Hạ An vội cầm ngay miếng hoa quả trên tay cậu.
Câu nói của cậu quả thật không khác gì bá đạo tổng tài cả.
Làm mọi người đều cứng đờ nhìn cậu với ánh mắt đầy sự khác lạ.
- Không cần, để tôi tự ăn.
Còn Hạ An thì chẳng khác nào cô vợ nhỏ của cậu cả.
Chỉ sợ không làm theo ý cậu thì.
.
.
Sau buổi tối, tất cả các bậc phụ huynh đều rủ nhau đến ngôi đình gần nhà để khấn vái.
Hạ An cũng muốn xin đi theo, nhưng cô chưa xin được thì đã bị mẹ phũ cho một câu điếng người:
- Không phải lát nữa con sẽ đi chơi cùng với Gia Thành sao? Chịu khó ở nhà đi.
- Vâng.
Cô trả lời kèm theo gương mặt ỉu xìu.
Thật đáng tiếc khi không được ra đình với mẹ.
Nhưng cô cũng mong chờ nơi mà Gia Thành muốn dẫn cô tới.
Phải chăng có điều đặc biệt gì mà cậu muốn cho cô xem.
Khi người trong nhà chỉ còn lại hai người, Gia Thành mới đưa cô đi đến nơi cậu nói.
Cậu đưa cô đi bằng con xe SH mà mẹ cậu mua tặng cho cậu khi cậu đỗ đại học.
Nhưng lên đại học cậu lại ở ký túc xá nên cũng không dùng tới, nên đành để ở nhà.
Cô là người con gái đầu tiên được cậu chở đi trên con xe này.
Lúc mới bắt đầu xuất phát, cậu còn cố ý vặn tay ga mạnh một chút để cô bất ngờ ôm lấy người cậu.
- Cậu có bằng lái chưa đó? - Hạ An hỏi.
- Tôi muốn lái cậu được không?
Câu hỏi của Gia Thành làm Hạ An câm nín.
Chẳng qua là cô sinh trước cậu gần hai tháng.
Cô sinh vào đúng giữa mùa hè nóng nực, nên bố cô mới lấy chữ Hạ làm tên đệm cho cô.
Còn cậu sinh vào tiết trời mùa thu mát mẻ.
Cậu lại lần nữa nhấn ga, nhưng lần này nhẹ hơn.
Cô chỉ theo phản xạ mà tay ôm qua eo cậu chặt hơn, sau đó liền vô thức thả nhẹ.
Thấy tay cô dần buông lỏng khỏi eo mình, Gia Thành nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng đút vào trong túi áo khoác ngoài.
Cô bất giác nhận ra hành động của cậu là muốn rút tay vào.
Nhưng cậu lại càng giữ tay cô chặt hơn mà nói:
- Tay cậu lạnh rồi, để mình ủ ấm cho.
Hành động ấm áp của cậu khiến cô thấy có một chút gì đó trong lòng.
Cô cũng không rút tay về nữa mà đặt nó yên vị