Lời nói của Hạ Lãng vừa dứt, trái tim vốn đang đập thình thịch liền rơi vào vực thảm.
"Anh không biết em đã lấy biết bao nhiêu can đảm để có thể tỏ tình hay sao."
Giang Nguyệt nghĩ thầm, gương mặt có chút ỉu xìu, cô cố gắng nở nụ cười gượng gạo, đôi mắt vẫn không dám nhìn anh, bàn tay cầm đũa chọt qua chọt lại miếng gà trong bát, miệng lí nhí,
"Anh, thực sự không xem em là phụ nữ, chỉ xem là em gái thôi sao?"
Giọng nó của Nguyệt rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của Hạ Lãng. Tâm trí anh vô cùng bối rối, sao hôm nay, cô ấy nói chuyện lại kỳ lạ như thế nhỉ, đầu tiên là thích anh, thực sự anh nghĩ Giang Nguyệt chỉ đang đùa thôi. Hạ Lãng bất chợt kéo ghế tới gần bàn, nhẹ nhàng nói,
"Em có xem anh như người đàn ông hay không, mới là quan trọng."
Câu nói ái muội của Hạ Lãng khiến trái tim nhỏ bé của Giang Nguyệt đang trùng xuống lại đập thình thịch. Thực sự là hôm nay, cô nghĩ cô đã lấy hết can đảm ra rồi, mới có thể làm ra chuyện "động trời" như thế. Giang Nguyệt lúc này chỉ muốn trốn đi thật nhanh, hi vọng trái tim đang bối rối có thể ổn định lại. Cô nàng nhanh chóng kéo ghế, đứng dậy, giả vờ bận rộn mà dọn dẹp chén đũa,
"Anh mau đi làm, không trễ giờ."
Hạ Lãng nhìn dáng vẻ bối rối của cô ấy, nở nụ cười trầm thấp, cố tình không vạch trần cô mà bước về phòng. Hạ Lãng vốn dĩ đã rất đẹp trai, khi anh khoác lên bộ vest lại càng lộ ra vẻ nam tính.
Trong lúc đó, Giang Nguyệt vừa úp xong bát chén lên kệ, giờ đây đang ngồi ở bàn ăn, cô nàng bối rối, không biết đang suy nghĩ gì. Mãi cho đến khi bóng dáng cao lớn của Hạ Lãng dần dần bước xuống. Anh bước nhẹ tới gần Nguyệt,
"Ở nhà ngoan ngoãn, em vừa mới tốt nghiệp, em hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một thời gian, nhưng tuyệt đối em không được đi chơi đến nhưng nơi như hôm qua nữa, có biết không hả?"
Trước đây, mỗi lần Hạ Lãng nhắc nhở hay dặn dò cô, Giang Nguyệt luôn cảm thấy áp lực, ghét bỏ anh, cảm giác anh như một ông cụ vậy. Giờ đây khi nhìn thấy anh vẫn quan tâm cô như trước, Giang Nguyệt cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô nhớ mãi ngày cô ra đi cũng là ngày anh kết hôn, mắt thấy anh trao nhẫn cho người con gái khác, khoảnh khắc đó in hằn trong trái tim cô, khoảnh khắc đó thức tỉnh Giang Nguyệt ra khỏi những suy nghĩ, những cảm giác, tình yêu giả tạo, ích kỉ của bản thân. Trái tim Giang Nguyệt lúc đó giống như bị cứa một đường rỉ máu. Khoảnh khắc Giang Nguyệt nhận ra mình yêu anh cũng là lúc anh kết hôn. Cho nên bây giờ, khi nhìn thấy anh vẫn dịu dàng, trìu mến quan tâm mình, Giang Nguyệt cảm thấy quý giá vô cùng, hai mắt hồng hồng, đột nhiên ôm chặt vòng hông của người đàn ông.
"Lãng ca, anh sẽ mãi mãi đối với em như vậy, có phải không."
Từ lúc Nguyệt Nhi của anh tỉnh dậy tới bây giờ, hàng loạt hành động bồng bột, kì lạ của cô ấy, khiến cho anh có chút không thích ứng. Trước giờ, Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ chủ động ôm anh, lại còn đùa giỡn anh như vậy cả, trong lòng của anh dường như đang nảy nở một thứ tình cảm "cấm kị" khiến cho Hạ Lãng vô cùng khó chịu.
"Không lẽ mình thích Nguyệt Nhi."
Thâm tâm anh bất giác hoảng sợ với suy nghĩ chợt lóe lên,
"Tuyệt đối không thế nào, Nguyệt Nhi chỉ đáng tuổi em gái mình, thậm chí còn nhỏ hơn, sao mày có thể có những suy nghĩ như vậy. Tỉnh táo lên nào, Hạ Lãng."
Hạ Lãng hơi khựng lại, anh cố gắng tỏ vẻ tự nhiên,
"Tất nhiên rồi, anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em, giống như anh trai đối với em gái vậy."
Lời nói những tưởng như rất dịu dàng nhưng lại khiến cho Giang Nguyệt cảm thấy một chút buồn, không phải ngày xưa anh ấy còn tỏ tình với cô sao sao giờ lại chỉ xem mình như người em gái thân thiết.
Buổi sáng ngại ngùng cứ như vậy mà trôi qua, bây giờ đã là tám giờ rưỡi hơn, Hạ Lãng đã đi làm, còn Giang Nguyệt sau khi rửa bát, cô bước vào phòng, nằm suy tư, thật sự được sống lại giống như một phước lành mà ông trời ban cho cô. Giang Nguyệt tự hứa với lòng, lần này cô nhất định sẽ sống tốt nhất, hạnh phúc nhất.
Cô nàng bắt đầu suy nghĩ về tương lai sau này của mình, đời trước Giang Nguyệt chỉ bị động sống theo sự sắp xếp của Hạ Lãng, chưa bao giờ cô suy nghĩ bản thân mình muốn làm gì, thích gì.
"Liệu ở bên cạnh anh tiếp tục làm thư kí nhỏ sẽ là điều tốt?"
Nhưng nếu không ở bên cạnh anh, liệu sẽ có một thư kí giống như cô ở bên anh, Nguyệt nhớ ra tại thời điểm này anh vẫn chưa thương cô, nếu lỡ như cô thay đổi điều này, Giang Nguyệt sẽ có thêm một tình địch nữa sao?
"A!"
Thật không dám nghĩ tới nữa, không được, cô nhất định sẽ không để anh rời khỏi cô,
"Nếu ông trời đã cho