Hạ Lãng nắm tay Giang Nguyệt, một đường đi thẳng lên tầng cao nhất,
"Tinh tinh!"
Tiếng thang máy mở ra, ba người một đường rẽ trái vào căn phòng ở tầng cao nhất của tổng công ty. Anh hướng Giang Nguyệt dặn dò,
"Em qua đó ngồi một chút, anh với Lân Vũ bàn chút chuyện."
Giang Nguyệt được anh nắm tay cả đoạn đường, một chút gì đó ấm áp tràn vào trái tim, ánh mắt long lanh, thẹn thùng, cô nàng ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu đến sô pha bên kia ngồi. Căn phòng của chủ tịch rất rộng, chính giữa đặt bộ bàn ghế sô pha mời khách, phía trên cùng là bàn làm việc của Hạ Lãng, căn phòng được phối chủ đạo hai màu xanh dương, trắng, không khí tạo cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái cho người trong phòng. Giang Nguyệt từ trước hay cho đến bây giờ cũng rất ít quan tâm đến công ty của Hạ Lãng, cũng không biết anh sở hữu công ty to như vậy.
Phía bên kia, hai người đàn ông nghiêm túc bàn công việc, mặt ngoài có vẻ nói chuyện làm ăn, nhưng thực chất, phía bên màn hình laptop hiện lên sơ đồ tòa nhà nơi Xương Bang đang trú ngụ mà mật thám gửi về. Giang Nguyệt ngồi đợi khoảng ba chục phút, ba chục phút sau, Lân Vũ ra ngoài, nụ cười nhè nhẹ hướng về phía cô nàng,
"Em về trước, chị dâu."
Anh ta chưa kịp cho hai người cơ hội giải thích liền chuồn đi. Hạ Lãng và Lân Vũ vốn là anh em chí cốt, bởi thế anh rất hiểu tính cách đối phương vì vậy chỉ cười trừ không giải thích, ngược lại ở phía bên ghế sô pha, Giang Nguyệt vô cùng xấu hổ, tuy biết rằng mình rất thích anh, dù thế trực tiếp bị gọi là chị dâu thì khá ngại ngùng, trong đầu cô nảy ra ý xấu, nửa muốn bị hiểu lầm, nửa lại muốn anh giải thích.
Hạ Lãng sau khi Lân Vũ ra ngoài, anh bước đến ngồi cạnh cô, đôi mắt nhìn chằm chặp vào cặp lồng đựng cơm mà Nguyệt Nguyệt đặt trên bàn,
"Em đây là..."
Giang Nguyệt đáp,
"Em dạo này vừa mới tốt nghiệp, tiếng anh em khá kém nên vẫn chưa tìm được việc, em dự định ở nhà bồi dưỡng thêm chút tiếng anh, thời gian lại rảnh nên muốn làm chút gì cho anh ăn, anh ăn thử xem có ngon không."
"ai dà!" Chỉ là một lần đưa cơm, bản thân lại giải thích dài như vậy, không hiểu sao, một Giang Nguyệt tự tin, mạnh mẽ đứng trước người con trai mình thương lại trở nên bối rối, hở chút là ngại ngùng, xấu hổ, chẳng lẽ đây mới gọi là tình yêu thật sự? Thậm chí trước kia, khi đứng trước Vĩ Tuấn, Giang Nguyệt cũng chưa từng ngại ngùng như vậy.
Đưa cơm? Hạ Lãng rất ngạc nhiên, cô bé càng ngày càng kì lạ, không lẽ một lần rượu say, Giang Nguyệt lại thay đổi tính cách?
"Anh sao thế, ăn thử đi!"
Giọng nói của cô bé khiến Hạ Lãng thức tỉnh khỏi bối rối, anh cười, gật đầu sau đó mở hộp ra, cầm lấy đôi đũa gắp thử, bỏ một miếng cơm vào trong miếng,
"Rất ngon!"
Quả thực ngon vô cùng, Hạ Lãng chưa bao giờ nghĩ cô bé lại có tài nấu ăn ngon như vậy, từ trước cho đến bây giờ, vẫn luôn là anh chăm sóc người em gái này, lần đầu tiên thấy cô bé quan tâm đến mình, thứ "tình cảm" không nên có trong lòng của anh lại vì cô mà ngày càng đâm chồi, nảy lộc. Hạ Lãng nhìn Nguyệt với nụ cười trìu mến, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô,
"Cảm ơn em."
Giang Nguyệt cảm thấy thật vui vẻ, cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này, chỉ là chuẩn bị một bữa ăn cho người mình thương, lại khiến cho trái tim trở nên rộn ràng. Trước kia, mỗi lần Giang Nguyệt có suy nghĩ chuẩn bị cơm cho Vĩ Tuấn, lần một, lần hai anh ta còn làm ngơ, lần ba, lần bốn anh ta liền đổ thẳng vào thùng rác. Giang Nguyệt đến bây giờ mới cảm thấy, trước kia mình nực cười, vô lí, ngu ngốc như thế nào. Chỉ vì bản tính hiếu thắng, chinh phục trẻ con đã khiến cô bỏ lỡ người thực sự yêu thương, quan tâm mình.
"Nếu anh thích, lần sau em sẽ tiếp tục làm cơm mang cho anh."
Hạ Lãng mỉm cười, nhìn cô, không từ chối, anh rất thích cô bé của hiện tại, quan tâm đến anh, vả lại cô bé thích làm gì anh trước giờ đều không ngăn cản.
Người ta nói để chiếm được trái tim của người đàn ông, trước tiên, phải chiếm được dạ dày của người đó, nếu tính về kinh nghiệm nội trợ nấu ăn, Giang Nguyệt đã có kinh nghiệm dày dặn về việc này, cô tin tưởng, có lẽ muốn theo đuổi anh, việc đầu tiên cần làm chính là việc này.
"Em dạo này lạ lắm, nhưng mà anh thích."
Giọng nói trầm ổn, từ tính như đi vào tâm khảm của Giang Nguyệt, anh ôm nhẹ cô bé vào lòng, đầu nhỏ dụi vào lòng anh, tình yêu có lẽ chính là cảm giác này,