Thời tiết không dễ chịu lắm. Ánh nắng gay gắt ban trưa nhanh chóng bị che khuất bởi mây mù. Một lớp sương giăng phủ trên mặt hồ, khiến làn nước và ngọn núi nhỏ ở phía xa đều trở nên mờ ảo, nhưng khung cảnh ấy lại khiến người ta cảm thấy thư giãn.
Cô và Trần Tĩnh cùng đi tới ngồi bên cạnh hồ. Trần Tĩnh đi rất chậm, rất cẩn thận, còn nhẹ đỡ lấy thắt lưng, bởi vậy cô cũng phối hợp đi chậm lại. Trong lúc đó, khóe miệng cô bất giác nâng lên, kéo thành một nụ cười tự giễu.
“Em đi mua chút gì uống nhé?” Đinh Thủy Tịnh nói, “Không mua cocktail cho chị, mua nước khoáng thôi được không? Nước ấm.”
Trần Tĩnh hơi ngạc nhiên nhìn cô. Khóe môi Đinh Thủy Tịnh mấp máy như muốn hỏi điều gì, nhưng cuối cùng vẫn nén xuống mà xoay người rời đi.
Không bao lâu sau, Đinh Thủy Tịnh quay lại đưa một chai nước cho Trần Tĩnh, sau đó tự mở chai trà chanh cho mình. Cô ngửa đầu uống, chẳng mấy chốc đã uống cạn.
Trần Tĩnh vẫn không uống nước. Chị chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, mỉm cười mà không nói. Đinh Thủy Tịnh bỗng dưng cảm thấy nụ cười hiền từ và cái nhìn bao dung kia cực kỳ phiền toái, vậy là cô ngoảnh lại: “Không dám uống à? Em đâu có hạ độc.”
Trần Tĩnh lại cười. Nụ cười lần này khiến Đinh Thủy Tịnh càng bực mình hơn. Cả khuôn mặt, khóe mắt, đuôi mày của chị như viết rõ một hàng chữ: “Không so đó với bé con.”
Đinh Thủy Tịnh đóng nắp chai rồi đứng dậy: “Nếu đàn chị không có chuyện gì để nói thì em đi đây. Hồi đại học em chưa hiểu chuyện nên đụng chạm đến chị, em cũng xin lỗi rồi. Chị không cần thù dai vậy đâu.”
Trần Tĩnh đột ngột kéo cánh tay cô: “Chị không cười nhạo em. Em đừng nóng, nói chuyện với chị đã.”
Đinh Thủy Tịnh không dám hất tay Trần Tĩnh ra, sợ động tác quá mạnh sẽ làm chị bị thương.
“Em biết chuyện chị đề nghị ly hôn rồi chứ?” Trần Tĩnh bình tĩnh hỏi.
Đinh Thủy Tịnh lắc đầu: “Làm sao em biết được những việc này.”
Trần Tĩnh nói tiếp: “Tuần trước em vào blog của chị nhưng quên không xóa nhật ký khách thăm.”
Đinh Thủy Tịnh quay mặt né tránh ánh mắt Trần Tĩnh, cố gắng che giấu chán nản của mình.
“Thực ra chị cũng lén theo dõi tình hình của em mà.” Trần Tĩnh vỗ nhẹ tay cô, “Mấy năm nay cuộc sống của em tuyệt thật. Chị thấy em có rất nhiều tác phẩm điêu khắc, còn tham gia triển lãm, rồi đi khắp chốn chụp ảnh. Có khi nơi nào trên thế giới em cũng từng đến rồi ấy nhỉ? Thích thật đấy.”
Giọng nói chân thành của chị chẳng có vẻ gì giả tạo. Đinh Thủy Tịnh nheo mắt nhìn Trần Tĩnh, muốn tìm ra một chút sơ suất dù là nhỏ nhất. Nhưng dần dần, ánh mắt cô chuyển xuống vùng bụng bằng phẳng của chị.
Trần Tĩnh cúi đầu, xoa bụng theo thói quen. Chị yên lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Chị biết em vẫn canh cánh trong lòng. Em cho rằng Lạc Dương cưới chị là vì trách nhiệm, chứ thực ra người anh ấy thích là em đúng không? Trước đây khi em đến tìm chị, tuy rất lễ phép nhưng giọng nói chẳng giấu được vẻ khinh bỉ. Em cảm thấy chị dùng trách nhiệm để ép anh ấy.”
Lúc này Đinh Thủy Tịnh mới thực sự cảm thấy buồn. Cô buồn vì nỗi uất ức vốn bị chôn kín trong lòng giờ lại được nói ra đơn giản như vậy, nghe cực kỳ ấu trĩ và ương bướng.
“Đàn chị hiểu lầm rồi. Năm đó em ít tuổi, thiếu hiểu biết nên vô lễ, mong chị bỏ qua cho.” Cô cụp mắt xuống, nhưng giọng điệu bỗng mạnh mẽ hơn, “Có điều, chuyện đó đã qua lâu vậy rồi, giờ chị còn nhắc lại là có ý gì?”
Đinh Thủy Tịnh ngừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào mắt Trần Tĩnh: “Huống hồ, có ai trên đời này mà chưa từng phạm lỗi. Chị nói xem?”
Khuôn mặt Trần Tĩnh bỗng chốc cứng lại.
Mười ngày trước, Đinh Thủy Tịnh ngồi ở chiếc ghế sofa da thật ở khu khách quý, vừa lật giở quyển sách mới mà thầy giáo trong khoa tặng, vừa đợi chị họ tan làm. Quán canh gà Hàn Quốc gần đó cực kỳ đắt khách, Đinh Thủy Tịnh hẹn 6 giờ, đến 6 giờ kém 10 phút mà chị họ vẫn không định lên tầng gặp cô.
Nghe thấy tiếng cãi vã từ xa, Đinh Thủy Tịnh chạy đến lan can tầng hai nhìn xuống sảnh lớn bên dưới. Cô trông thấy chị họ mình hớt hải chen qua hàng người trong triển lãm xe để tới chỗ người đàn ông đang to tiếng ở cửa chính, dáng vẻ chật vật, giày cao gót không ngừng phát ra âm thanh lộc cộc như đánh nhịp cho cơn giận của anh ta.
Đinh Thủy Tịnh tập trung nhìn, người đàn ông đang nổi giận ở cửa là đàn anh của cô.
Khi Đinh Thủy Tịnh vào học viện Mỹ thuật, đàn anh đã học năm thứ tư. Ai cũng gọi anh ấy một tiếng anh lớn, không phải vì anh tài hoa thế nào, mà bởi vì anh đã thay tất cả những sinh viên có gia cảnh bình thường trong học viện Mỹ thuật mở ra một con đường kiếm sống. Ngay từ khi nhập học, anh ấy đã không có ý định nghiên cứu nghệ thuật, mà chỉ dựa vào tài ăn nói và ngoại hình để vào được hội học sinh, rồi hợp tác với một số công ty bán túi, ví, giúp các đàn em khóa dưới ra ngoài làm thêm, buôn bán kiếm lời không ít.
Mỗi khóa Điêu khắc tốt nghiệp, nhiều nhất chỉ có vài ba người tiếp tục đi theo con đường đẽo gọt, còn lại đều lập gia đình, làm kinh doanh. Đàn anh này là hậu thuẫn vững chắc nhất cho những người vốn không có tư chất làm nghệ thuật gia đó. Trong mọi cuộc trò chuyện vào lần đầu tiên gặp mặt của các sinh viên trong học viện Mỹ thuật, bao giờ họ cũng nhắc đến anh ấy đầu tiên. Đinh Thủy Tịnh và bạn cùng phòng cũng nhận được nhiều việc làm thêm từ anh ấy như thiết kế mặt bằng, bày trí triển lãm, chuyện gì cũng từng thử qua. Anh ấy có ngoại hình đẹp, lại khéo léo, cư xử lịch thiệp, thấu tình đạt lý, lúc nào cũng được các đàn em nữ mến mộ. Anh hệt như Đinh Thủy Tịnh thời còn học cấp Ba, chuyện gì cũng suôn sẻ, gặp ai cũng hòa nhập. Chỉ có điều, anh ấy giỏi hơn cô ở chỗ có thể kiếm được đồng tiền thật từ những mối quan hệ ấy.
Nhưng ai có thể ngờ, một đàn anh luôn lịch sự, nhã nhặn lại cũng có lúc nổi giận đùng đùng như thế.
Chị họ khom lưng cúi đầu, khẽ giọng giải thích gì đó cho đàn anh. Nghe xong, anh ấy tiếp tục quát lớn: “Tôi không muốn nghe cô giải thích liên tục như thế. Một nhân viên bình thường nói chuyện với tôi kiểu đó đã chẳng có lý lẽ gì rồi. Cô là quản lý mà cũng giải quyết vấn đề như vậy thì còn gọi cô đến đây làm gì.”
Đinh Thủy Tịnh nghĩ ngợi một lát rồi cầm lấy túi xách trên sofa, chạy xuống cầu thang, đến nửa đường đã nghe họ cãi nhau kịch liệt hơn.
“Anh Hà, anh nghe tôi nói. Trường hợp của anh là mức hư hại vượt quá 5000 tệ, công ty bảo hiểm còn phải báo cáo với tổng công ty, chúng tôi cũng không can thiệp được. Hơn nữa, vấn đề hư hại của xe anh còn phải kiểm tra đánh giá lại. Anh cũng biết, nếu như chỉ có trục bánh xe và săm lốp bị hỏng thì công ty bảo hiểm không có trách nhiệm.”
“Tất nhiên là tôi biết. Nhưng hiện giờ cũng không phải chỉ có trục bánh xe hỏng. Bàn đạp phanh của tôi cũng bị hỏng rồi. Tình huống này đương nhiên là phải bồi thường, công ty bảo hiểm còn lắm chuyện cái gì? Rõ là các người cố ý làm khó.”
Đinh Thủy Tịnh chưa từng thấy đàn anh giận đến mức ấy. Trong ấn tượng của cô, người đàn ông này mãi mãi mang khuôn mặt tươi cười, giỏi luồn cúi, giỏi cư xử, giỏi trấn tĩnh, làm sao lại nóng vội đến mức làm ầm ĩ lên như vậy?
“Phí thay bàn đạp phanh chỉ có 500 tệ. Một linh kiện 500 tệ mà ảnh hưởng đến trục bánh xe trị giá 20 nghìn tệ nên công ty bảo hiểm nghi ngờ bàn đạp phanh này do anh tự dùng kìm bẻ cũng không có gì lạ. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ công khai báo cáo kiểm tra, anh cứ yên tâm. Nhưng anh Hà, anh cũng hiểu cho, phía chúng tôi thật sự không thể đảm bảo kết quả kiểm tra của công ty bảo hiểm…” Chị họ vẫn từ tốn giải thích nhưng đàn anh đã nổi giận đùng đùng.
“Cái gì? Các người coi tôi là thằng ngu à? Rõ ràng có thể sửa ngay hôm nay, cần gì phải báo lên tổng công ty, kéo dài ra đến tận năm ngày làm việc? Bảo tôi đợi ở cái nơi hẻo lánh này một tuần? Công ty bảo hiểm không chịu chứ gì? Xe tôi là xe mới. Tôi làm hỏng một cái trục bánh xe rồi mang đến đây lừa đảo? Mẹ kiếp, tôi ăn no rửng mỡ đấy chắc?”
Đinh Thủy Tịnh không thể đứng nhìn tiếp, vội vàng chạy xuống tầng một.
“Chị họ. Đàn anh.”
Cô giới thiệu hai bên với nhau rồi cười tươi khuyên đàn anh có gì thì từ từ nói, chị họ nhất định sẽ cố gắng giải quyết vấn đề cho xe của anh. Đàn anh lộ vẻ mất tự nhiên, nở một nụ cười gượng gạo rồi đưa mắt nhìn ra cửa chính, không biết đang đợi gì.
“Anh mua Land Rover bao giờ mà chúng em không biết? Chắc có vụ làm ăn nào trúng mánh lớn đúng không?” Đinh Thủy Tịnh cười trêu.
Đàn anh lúng túng “ừ” một tiếng rồi không tiếp lời. Chị họ của Đinh Thủy Tịnh thoáng thở phào nhẹ nhõm, đang định mở miệng khuyên tiếp thì đột nhiên có một giọng nữ vang lên phía sau: “Gia Sâm, họ nói sao?”
Đinh Thủy Tịnh từ từ đưa mắt nhìn người phụ nữ vừa đưa tay thân mật khoác eo đàn anh. Ánh nắng chiều sau lưng kéo dài chiếc bóng đổ của chị, chạm đến bàn chân của Đinh Thủy Tịnh.
“Lâu rồi không gặp, đàn chị.” Cô cười.
Đinh Thủy Tịnh hít sâu một hơi, dường như muốn hít trọn màn sương mỏng giăng trên mặt hồ xa xa vào trong lồng ngực.
“Về sau chị họ nói cho em biết chủ chiếc xe đó tên Lạc Dương, đăng ký ở Bắc Kinh. Nói cũng khéo, em chỉ đến thị trấn ở lại có một hôm mà lại gặp hai người. Hôm đó về hẳn là chị đã nói dối Lạc Dương nhỉ? Chắc anh ấy không biết hai người lái xe của anh ấy đi chơi với nhau đúng không? Chỉ lén lút có một đoạn đường ngắn như vậy mà lại xảy ra sự cố phiền toái thế, chẳng trách lúc ấy đàn anh sốt ruột.”
Biểu cảm trên mặt Trần Tĩnh trầm lặng như nước. Chị đưa tay xoa bụng, kiên nhẫn nghe đến cuối.
“Vậy nên hôm nay em đến để tố cáo với Lạc Dương?” Trần Tĩnh là một người phụ nữ ôn hòa, vậy mà khi nói câu này giọng điệu cũng không giấu được vẻ mỉa mai.
“Nếu chị không nhắc lại chuyện cũ thì em cũng chẳng mang việc này ra để kích thích chị. Huống hồ, đây là chuyện giữa hai vợ chồng chị, đâu đến lượt một người ngoài như em nói với Lạc Dương? Em cũng không xấu tính đến thế.” Đinh Thủy Tịnh quắc mắt, đứng bật dậy.
Cô chỉ muốn đến nhìn anh mà thôi. Chỉ nhìn thôi, không hơn. Cô chưa từng làm gì và cũng sẽ không làm gì, nhưng nếu sau này xuất hiện một tia hy vọng nào đó thì cũng chẳng
có ai trách móc được niềm vui và sự kích động của cô. Vậy mà khi ở trước mặt Trần Tĩnh, cái cảm giác lén lút theo dõi, thăm dò bao nhiêu năm nay đột nhiên đổi khác, khiến cô bỗng dưng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Em nghĩ chị rất có lỗi với Lạc Dương đúng không?” Trần Tĩnh dịu dàng hỏi.
“Em nhắc lại, đây là chuyện của hai vợ chồng chị.” Đinh Thủy Tịnh lạnh lùng nói.
“Đinh Thủy Tịnh, đừng giả bộ nữa. Tự em biết rõ, chính em đã hủy hoại cuộc sống của chị.”
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh thẳng thừng chỉ trích cô.
Đinh Thủy Tịnh kinh ngạc quay đầu, nhưng Trần Tĩnh đã đưa mắt nhìn ra mặt hồ.
“Đinh Thủy Tịnh, chị không muốn sống tiếp mà cứ phải mang theo quả bom hẹn giờ là em nữa.”
Trần Tĩnh luôn tin rằng trên đời này có nhiều loại tình yêu. Tình yêu sét đánh trong phim là một loại, như anh và Đinh Thủy Tịnh, nhưng tình cảm giữa cô và Lạc Dương cũng chưa chắc không phải là tình yêu.
“Em còn trẻ, ít hiểu biết nhưng cứ luôn cho là mình đúng. Em không hiểu cũng không sao. Huống hồ em cũng chẳng phải cô gái đầu tiên đến ra oai với chị. Chị quen rồi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Trần Tĩnh vẫn không rời khỏi mặt nước, dường như dưới đáy hồ kia có một nguồn dũng khí.
“Hồi cấp Ba khi bọn chị có tin đồn, cũng từng có cô gái nghĩ chị không xứng với Lạc Dương, ngấm ngầm hạ thấp chị. Đến khi chị với anh ấy thật sự thành đôi họ cũng không ngưng nói. Lúc lên đại học, cả đám đàn em khóa dưới của anh ấy xếp thành hàng tiếp cận, chẳng ai thèm để ý đến chị. Đương nhiên là Lạc Dương chưa từng có gì mờ ám với họ, về điểm này, chẳng ai phê bình được anh ấy. Được nhiều người thích có phải lỗi của anh ấy đâu?”
“Đúng ra Lạc Dương phải ra mặt nói chuyện với họ, đòi công bằng cho chị. Nhưng khi anh ấy định giải thích hay xin lỗi thì chị luôn trốn tránh, ngắt lời hoặc lảng sang chuyện khác. Chị chưa bao giờ tỏ ra bất mãn với anh ấy, cũng chưa từng khích lệ anh ấy dù chỉ một câu.”
“Em sẽ thắc mắc lý do, đúng không? Nếu là những cô gái trẻ như em, nhất định sẽ làm ầm ĩ, phải chứ? Nhưng chị không thế. Càng làm to chuyện thì càng thừa nhận thế yếu của mình. Dù sao thì ý chị là, nếu hai người có tình cảm thật sự thì không cần phải nhiều lời làm gì.”
“Nhưng lần đầu tiên thấy em và Lạc Dương học cùng nhau, chị đã cảm thấy không bình thường.”
Trần Tĩnh không nói hết, để câu chuyện dở dang ở đó, giống như khi đang lật giở đến trang quan trọng của quyển sổ ký ức thì phát hiện nó đã bị xé mất.
Đinh Thủy Tịnh không thể mở nổi miệng để đặt câu hỏi.
“Những cô gái đến tìm chị trước kia đều bảo chị không xứng với Lạc Dương. Chỉ có em, chỉ có một mình em nói với chị là Lạc Dương không yêu chị, Lạc Dương không yêu chị.”
Trần Tĩnh lẩm bẩm một mình, giọng run run.
Hai chữ “Xin lỗi” nghẹn lại trong miệng Đinh Thủy Tịnh. Cô biết, dù có nói ra thì hai tiếng ấy cũng nhạt nhòa như màn sương trên hồ mà thôi.
“Cảm ơn em đã khiến chị biết Lạc Dương yêu thật sự sẽ như thế nào.” Rốt cuộc Trần Tĩnh cũng ngoảnh lại nhìn Đinh Thủy Tịnh, “Đương nhiên, về sau chị cũng đã yêu. Chị chưa làm gì cả, không phản bội, không hứa hẹn. Chị chỉ rung động mà thôi. Giống như anh ấy đã từng.”
Trần Tĩnh nghiêng đầu nở cụ cười vui vẻ.
“Cuối cùng bọn chị cũng hòa nhau.”
Sắc trời dần tối, Đinh Thủy Tịnh ngồi một mình trên chiếc ghế dài ven hồ.
Vì quá nhiều mây nên không thể nhìn thấy mặt trời lặn. Cho đến khi bóng đêm buông xuống, những áng mây mới rẽ ra, trôi lan man trên bầu trời rồi được ánh trăng chiếu sáng.
Mặt trăng muôn đời vẫn vậy. Thoáng chốc, vầng trăng nơi con suối ở thành phố xa xôi năm nào chợt ùa về tràn đầy tâm trí cô. Có một khoảnh khắc, cầm chiếc chai rỗng trong tay, Đinh Thủy Tịnh bỗng nhiên ngơ ngẩn. Dường như chỉ cần ngoảnh đầu lại, cô có thể trông thấy Lạc Dương cầm hai chai trà chanh đầy trong tay, băng qua đường chạy đến.
Cô ngập ngừng quay đầy lại, thấy bảo tàng mỹ thuật sau lưng mở rộng cửa, ánh đèn màu cam phủ lên nền gạch trước bậc thềm, vẽ ra một vòng tròn ấm áp.
Đinh Thủy Tịnh thực sự trông thấy Lạc Dương. Anh ở phía xa, đang chào tạm biệt các đồng nghiệp của mình.
Năm năm không gặp, cô vẫn có thể nhận ra anh chỉ bằng một cái liếc mắt. Áo sơ mi trắng, quần tây, áo vest vắt trên tay, tay áo dài xắn lên, có chút thả lỏng, có chút mỏi mệt, lại pha thêm một phần ngang bướng.
Chỉ một thoáng đó, đôi mắt cô bỗng dưng nhòa lệ.
Người đàn ông này sắp làm cha rồi.
Lúc nhìn thấy dáng đi chậm chạp, cẩn thận của Trần Tĩnh, cô đã biết đối phương đang mang thai. Cô đưa ra một chai nước ấm, cũng đưa ra chút hy vọng cuối cùng.
Trần Tĩnh thật lòng thích đàn anh kia, hay chị chỉ muốn trả đũa Lạc Dương?
Đinh Thủy Tịnh không hỏi, cô tin chính Trần Tĩnh cũng chưa chắc đã có thể nói rõ.
Cuộc sống vĩnh viễn không có ranh giới rõ ràng, mọi giới hạn đều có thể thay đổi.
Cô chỉ nhớ Trần Tĩnh đã dịu dàng nói, đàn anh thật sự rất khổ. Anh ấy vô cùng yêu thích nghệ thuật, nhưng không có năng khiếu nên chỉ có thể ngày ngày ra ngoài xã giao, tạo lập mối quan hệ. Anh ấy không phải loại người xảo trá, thật sự không phải.
“Thực ra em và Lạc Dương rất giống nhau. Hai người làm chuyện gì cũng dễ dàng, còn bọn chị thì không. Cũng coi như là cùng cảnh ngộ thì đồng cảm vậy.” Trần Tĩnh vịn thắt lưng đứng lên. Hành động này hẳn đã thành thói quen của chị.
Trong chớp mắt, một luồng ác ý dâng đầy trong đầu, Đinh Thủy Tịnh rất muốn hỏi:
“Đứa bé có thật là của Lạc Dương không?”Ai mà chẳng có ác ý, có thể khống chế nó trong lòng đã được xem là người tốt rồi.
Hóa ra mình cũng là người tốt. Đinh Thủy Tịnh cười khổ.
Cô nhớ rõ vẻ dịu hiền mà rạng rỡ trên mặt Trần Tĩnh lúc rời đi. Đó là sự bình thản của một phụ nữ đã làm mẹ, khác hẳn với vẻ nhẫn nhịn chịu đựng khi còn là bạn gái Lạc Dương.
Trần Tĩnh cẩn thận vuốt ve vùng bụng: “Hai tháng rồi, chiều hôm qua mới kiểm tra ra. Lạc Dương còn chưa biết. Chị định hôm nay sẽ nói với anh ấy. Vốn đang muốn chủ động đề nghị lý hôn, nhưng lại phát sinh chuyện bất ngờ này. Chị nghĩ, đây ắt là một điềm báo. Quá khứ thôi thì cứ để nó trôi qua đi.”
Đinh Thủy Tịnh mỉm cười nhìn dáng Trần Tĩnh đi xa dần, mãi sau mới nói: “Vâng, anh ấy hẳn sẽ vui lắm.”
Xe của đồng nghiệp đã đi xa, ánh đèn sau còn le lói như đôi mắt của loài thú dữ trong bóng tối. Đinh Thủy Tịnh thấy Lạc Dương châm một điếu thuốc, rồi lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi quần.
Nửa phút sau, di động của Đinh Thủy Tịnh trong túi rung lên.
Cô đứng bên bờ hồ, không vội nghe máy, nhìn Trần Tĩnh ở phía xa tới gần Lạc Dương rồi ôm lấy anh từ phía sau.
Lạc Dương giật mình, lập tức vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tắt, quay lại đỡ Trần Tĩnh.
Trong một phút đồng hồ, Đinh Thủy Tịnh mỉm cười nhìn Trần Tĩnh thổn thức nói với anh chuyện mang thai, nhìn Lạc Dương vòng tay ôm chặt lấy chị. Dưới ánh đèn của bảo tàng mỹ thuật lại xuất hiện một màn hài kịch của nhân gian.
Đinh Thủy Tịnh chợt nhớ tới buổi tối năm năm trước, cô vừa đi dọc bờ hồ vừa nói: “Thúy Thúy biết rõ, người đó có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến, cũng có thể sẽ trở về ngay ngày mai thôi.”
Lạc Dương tiếp lời: “Thật đáng tiếc, một cô gái trẻ như vậy lại dùng cả đời để chờ đợi một người đàn ông không biết có trở về hay không. Tội gì phải thế.”
Tội gì phải thế.
Đinh Thủy Tịnh, tội gì phải thế?Trước khi bỏ học, cô đã hỏi Lạc Dương câu hỏi cuối cùng: “Cuộc sống như thế có ý nghĩa sao?”
Dập tắt ngọn lửa rực rỡ trong tim, rồi buộc phần đời ngắn ngủi mà quý báu với quy tắc và gượng ép… Sống cả đời như vậy, cam lòng được hay sao?
Khi đó Lạc Dương không trả lời cô.
Giờ trông thấy người đàn ông ôm vợ đầy yêu thương trước bảo tàng mỹ thuật, cuối cùng Đinh Thủy Tịnh cũng tin tất cả đều chỉ là hiểu lầm.
Là cô hiểu lầm mình là ngọn lửa rực rỡ trong lòng anh, hiểu lầm hai người giống nhau.
Về sau, anh chính là người lựa chọn dập tắt ngọn lửa đó.
Có lẽ là vì Trần Tĩnh xuất hiện quá đúng lúc nên Lạc Dương chưa kịp tắt điện thoại, hoặc là vì mừng quá nên anh đã quên mất cuộc gọi này. Đinh Thủy Tịnh cũng chẳng dây dưa thêm, chủ động bấm nút tắt máy.
Cô nép mình dưới bóng cây, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Ánh trăng sáng tỏa thành một vòng tròn phía sau áng mây mỏng tang, giống hệt như ánh trăng năm ấy.
Thôi thì, cả thế gian này để lại cho anh và chị ấy, còn cô chỉ cần một vầng trăng như thế mà thôi.
Đinh Thủy Tịnh nhanh chân rời đi, không quay đầu lại nữa.