Trần Hiểu Sâm thường nghĩ, đúng sai và giá trị của rất nhiều chuyện sẽ được quyết định bởi con người mà bản thân sẽ trở thành trong tương lai. Quá khứ của con người cũng giống như lịch sử, đều là do người sau phán xét.
Nếu một ngày nào đó cô giống như chị gái mình, từ một cô bé ngoan ngoãn hiền lành trở thành gái ế, ba mươi hai tuổi vẫn ít ỏi các mối quan hệ, làm công việc hướng dẫn bảo tàng nhàm chán rồi dăm ba bữa lại xem mắt một lần, tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối, mặt mũi đẹp trai, tác phong lịch thiệp làm bạn đời, vậy thì có lẽ cô sẽ ôm mãi trong lòng niềm nuối tiếc của kỳ nghỉ vào năm thứ Hai đại học ấy.
Vào kỳ nghỉ vội vã đó, cô đã buông tay một chàng trai mặt mũi đẹp trai, tác phong lịch thiệp.
Rất nhiều chuyện cũ mà cô nhớ mãi không quên thực ra chỉ là một cảnh tượng loáng thoáng, mang theo ý nghĩa mơ hồ nào đó do chính bản thân mình gửi gắm vào. Hoặc có thể nói, những ký ức ấy thăng hoa thành một loại cảm giác, cất chứa trong một góc nhỏ của hoài niệm, chỉ cần khẽ chạm vào là sẽ tràn ra khắp trái tim.
Thứ tràn ra là gì? Là một thứ dù có hình dung thế nào cũng mãi mãi không có được đáp án chính xác.
Thế nên mỗi khi có người hỏi cô rốt cuộc tại sao lại chia tay Từ Chí An, điều mà cô nghĩ đến không phải chàng trai chắp tay, nheo mắt ngẩn ngơ dưới ánh mặt trời năm ấy – dù xét theo một góc độ nào đó, anh cũng là một phần lý do dẫn đến việc họ chia tay.
Những hình ảnh phủ sương trong đầu cô thực ra là một đoàn tàu, là bầu trời đêm tối thẫm, là ánh đèn đường màu cam chợt lóe, là tiếng tàu lăn bánh xình xịch trên đường ray, thậm chí là bà cô có dáng ngủ khủng bố ở chỗ ngồi bên cạnh.
Hóa ra trong một khoảnh khắc giữa màn đêm tăm tối ấy, mọi chuyện đã được định sẵn kết cục.
Tối ngày 30 tháng Chín, Trần Hiểu Sâm ngồi trên đoàn tàu đêm hướng về Bắc Kinh. Mặc dù mua vé ghế mềm nhưng ngồi lâu cũng sẽ mỏi. Người phụ nữ xa lạ bên cạnh đã ngủ say, mặt hơi nghiêng về phía cô, miệng há lớn khiến xương gò má nhô ra, hai má hóp lại, xấu đến dọa người. Hô hấp của người này như có như không, tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ, hơi thở phả lên cổ Trần Hiểu Sâm. Dù chị ta đang nhắm mắt nhưng vẫn gây cho Trần Hiểu Sâm một cảm giác thiếu an toàn, giống như tầm nhìn đang bị chặn mất.
Chẳng còn cách nào, cô đành chuyển ánh mắt nhìn sang nơi khác. Trong toa tàu yên tĩnh, trừ tiếng ngáy yếu ớt ra thì chỉ còn lại tiếng bánh tàu chuyển động đều đặn. Trần Hiểu Sâm bị vây trong trạng thái vừa hỗn loạn vừa tỉnh táo, bị âm thanh từ đường ray và toa tàu mờ sáng thôi miên đến mức không nỡ ngủ.
Đúng, là không nỡ.
Xung quanh toàn là người, nhưng lại dường như chẳng có ai. Họ đều xa lạ, đều yên tĩnh, chỉ có một mình cô vẫn mở mắt, chỉ có một mình cô tồn tại.
Bình thường cho dù rảnh rỗi, cô cũng hay tìm việc để làm. Vòng thời gian của cô cứ quay đều từ căng-tin, đến ký túc xá rồi đến phòng học, hoặc liên tục gắn vào máy tính và internet. Trong lúc cô chưa ý thức được, thời gian cứ thế trôi đi.
Cô quay đầu lại, chẳng thể nhìn thấy quỹ tích của mình. Tuần trước cô làm gì vào ban ngày, vì sao đến hạn nộp bài tập mới vội vã chép của bạn cùng phòng? Nếu không học, vậy tại sao vẫn chưa động đến trọn bộ DVD Gintama khó khăn lắm mới mượn được?
Mình thực sự đang sống sao? Trần Hiểu Sâm không dám khẳng định.
Chỉ có lúc này, cô mới nghe rõ nhịp tim của mình, chạm được vào linh hồn của bản thân.
Hóa ra linh hồn vẫn ở trong cơ thể. Hóa ra cô vẫn tồn tại.
Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên rất muốn khóc. Cô muốn cầu xin cả Chúa và Phật tổ, xin họ hãy làm cho đoàn tàu này mãi mãi đừng ngừng lại mà hãy cứ bầu bạn với đồng ruộng tĩnh lặng và ánh đèn đường vụn vỡ trong màn đêm thăm thẳm, rồi đi về phương xa bất định. Trời đừng sáng, tàu đừng đi tới điểm dừng. Dường như linh hồn của cô là màn sương, sẽ tan biến khi hừng Đông ló rạng.
Trần Hiểu Sâm là một cô gái bình thường, khuôn mặt bình thường, dáng người không mấy linh hoạt, biểu cảm lãnh đạm, đầu óc bình thường, nhịp điệu sống phẳng lặng. Năm đó khi bạn học nói chuyện phiếm với nhau có nhắc đến bộ phim điện ảnh của Châu Tấn tên Minh Minh (rõ ràng). Trần Hiểu Sâm lúc đó đang đọc tạp chí, vô tình nghe được liền ngẩng đầu hỏi: “Gì cơ? ‘Bình Bình’ (thường thường).”
“Bình Bình” – phải chăng cái tên này nhắc đến cô và chị gái?
Mẹ của Trần Hiểu Sâm là giáo viên trung học, bố là giáo viên đại học. Cả hai trường đều không phải trường có tiếng tăm gì. Nhà họ chẳng lớn, cũng chẳng bé, tiền tiết kiệm không ít không nhiều. Bố mẹ cũng không đặt lắm kỳ vọng hay có yêu cầu cao đối với hai cô con gái, họ chỉ cần các cô khỏe mạnh, yên ổn cả đời là tốt rồi.
Nhưng họ không biết, Trần Hiểu Sâm rất ghét những cụm từ đều đều như thế.
Vậy nên hồi năm mới, khi nhận được thiệp chúc mừng của Từ Chí An, đọc một loạt cụm từ diễn tả sự đều đặn như “hồng hồng hỏa hỏa, bình bình an an, kiện kiện khang khang, thuận thuận lợi lợi, khoái khóa lạc lạc”*, cô đã lập tức trả cho anh, nói: “Lúc viết chữ anh bị nói lắp à?”.
(*Hồng hồng hỏa hỏa, bình bình an an, kiện kiện khang khang, thuận thuận lợi lợi, khoái khóa lạc lạc: Phát đạt, bình an, khỏe mạnh, thuận lợi, vui vẻ).Tàu cuối cùng vẫn đến ga. Tuy mới là đầu thu nhưng không khí Bắc Kinh buổi sáng vẫn có chút se lạnh. Cô không mặc dày, vì Từ Chí An nói buổi trưa trời rất nóng. Nhiều hành khách đã chuẩn bị xong hành lý rồi đặt đầy ở lối đi, tàu vừa dừng là vội vã đẩy về phía trước đi xuống. Trần Hiểu Sâm chẳng hiểu rốt cuộc vì sao mà những người này phải vội, làm như bị người khác đi trước là việc gì thiệt thòi lắm.
Cô ngồi yên tại chỗ, đợi cho người đi hết.
Xuyên qua cửa sổ, cô trông thấy Từ Chí An. Anh mặc áo phông dài tay màu vàng và quần bò xanh đậm chạy tới từ phía xa. Cô để ý, bắp đùi của anh to ra, hình như đã mập lên, còn đôi giày đá bóng vẫn lem bẩn như trước.
Trông thấy Từ Chí An, Trần Hiểu Sâm mới nhớ được hình dáng anh một cách rõ ràng. Nhưng chỉ cần vừa quay lưng từ biệt, dường như cô sẽ lại quên.
Sau khi tốt nghiệp trung học, có người biết Từ Chí An và Trần Hiểu Sâm hẹn hò đã trêu đùa một cách đầy thiện ý: “Hai người thật sự rất có tướng phu thê”. Trần Hiểu Sâm cười nghĩ thầm, có tướng phu thê với cô, cả Trung Quốc phải có đến trăm triệu người.
Từ Chí An nhìn khắp các toa tàu, đến toa cô ngồi thì dừng lại, mải miết tìm kiếm trong đoàn người lũ lượt đi xuống. Còn Trần Hiểu Sâm ngồi cách đó không xa, ngắm anh xuyên qua ô cửa.
Bình minh rồi vẫn phải lên. Cảm giác tồn tại trong cô trở nên càng lúc càng yếu ớt, yếu đến mức quên mất phải tìm lại sự tồn tại của chính mình.
Anh nắm tay cô, thỉnh thoảng nghiêng mặt cười ngốc nghếch. Trần Hiểu Sâm cũng không thấy khó chịu trong lòng, chẳng qua là mỗi lần xa nhau lâu ngày gặp lại đều phải dùng nụ cười tương tự đáp lại đối phương, cô luôn cảm thấy khóe miệng mình rất nặng, mỗi lần mỉm cười đều phải cực kỳ cố gắng.
Ai cũng nói yêu được Từ Chí An là phúc của Trần Hiểu Sâm.
Trước kia chẳng mấy người quan tâm đến họ. Trần Hiểu Sâm giống như một giọt nước rơi vào trong biển cả là sẽ không nhận ra nữa, không hoạt bát cũng không u sầu, thành tích không tốt cũng không xấu. Từ Chí An là học sinh giỏi đứng đầu bảng ban Khoa học tự nhiên của trường Nhất Trung bọn họ ba năm liền, rất thích đá bóng, là một mọt sách chính hiệu.
Hai người là bạn cùng bàn.
Chỉ có Từ Chí An biết được một mặt biếng nhác và miệng lưỡi sắc bén của Trần Hiểu Sâm. Trần Hiểu Sâm không hề cố tình ngụy trang trước những người khác, cũng chẳng phải chỉ chân thành với một mình Từ Chí An. Một người bình thường như cô, thật ra cũng có nhiều bộ mặt, thể hiện bộ mặt nào thì còn phải dựa vào tâm trạng và thói quen. Cô không hiếu thắng, không ganh đua với mọi người chẳng phải vì bản thân không màng danh lợi, mà là bởi vì cô thực sự không có tài năng, cũng chẳng mang trong mình khát vọng tỏa sáng. Sự gian manh táo bạo, ngoa ngoắt lạnh lùng mà cô thể hiện trước mặt Từ Chí An vốn chỉ xuất phát từ sự bộc phát ngẫu nhiên, cùng với bản năng bắt nạt kẻ yếu của con người.
Nhưng chính sự đối lập đó lại khiến Từ Chí An “đổ gục”.
Từ năm lớp Mười một, Từ Chí An đã bắt đầu theo đuổi Trần Hiểu Sâm, thế nhưng cô không hề ý thức được. Đối phương là chàng trai tốt được cả lớp công nhận, ai hỏi bài anh cũng nghiêm túc giảng hộ, mà giảng cực kỳ tỉ mỉ chi tiết. Thế nên dù anh có chủ động phụ đạo cho cô suốt hai năm, mỗi khi đến kỳ thi giữa kỳ hay thi cuối kỳ đều ôn tập cho cô những vấn đề chủ điểm thì cô cũng chỉ nói một câu “cảm ơn” giống như người khác chứ hoàn toàn không cảm thấy có gì đặc biệt.
Trước kỳ thi tốt nghiệp, anh hỏi cô “Cậu thấy tớ thế nào?”, cô đã trả lời: “Cậu là người tốt.”
Đối phương thay đổi nét mặt, nhưng chỉ cúi đầu lặng yên không nói.
Sắp đến mùa khai giảng đại học, anh chuẩn bị đi Bắc Kinh, trước khi đi lại hẹn cô gặp mặt.
“Mình sắp đi Bắc Kinh, trái tim của tổ quốc.”
Năm chữ cuối cùng được nói bằng âm thanh rất lớn, ý tứ lại chẳng rõ ràng. Dù vậy, cô biết rõ anh chẳng có ý làm màu khoe khoang. Có thể giọng điệu đó là do hơi hưng phấn quá mức, hoặc là vì hồi hộp?
Nhưng cô cũng hờ hững đáp lại một câu:
“Đi thì cũng chỉ làm tắc động mạch, khiến trái tim ngột ngạt thêm.”
Anh gãi đầu với vẻ chất phác, rồi cười.
Luôn luôn là như thế.
Từ Chí An là một cậu trai tốt, thông minh, chăm chỉ, hiền lành nhưng nhạt nhẽo. Thật sự nhạt nhẽo. Anh chẳng bao giờ có thể phản bác cô dù chỉ một lần.
Chắc là học sinh giỏi đều thế, Trần Hiểu Sâm ngán ngẩm nghĩ.
Tất nhiên là trong mắt người khác, có lẽ cô cũng chẳng thú vị hơn Từ Chí An.
“Đi đi, đi đi. Đi mà soi sáng và hâm nóng trái tim của tổ quốc.” Cô thật lòng chúc phúc anh.
Sau đó anh nói: “À… Thật ra mình vẫn luôn… luôn
thích cậu.”
Trần Hiểu Sâm nghe trái tim mình đập những nhịp bình ổn.
“Cậu… làm bạn gái mình được không?”
Vẻ mặt của Trần Hiểu Sâm cực kỳ bình tĩnh. Giờ cô đã không còn nhớ rõ khi ấy mình có cảm giác gì. Có lẽ chính sự lãng quên này đã nói lên tất cả.
Cô trả lời: “Được”.
Anh kinh ngạc đến ngây người, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Mình, mình tưởng là… Mình… Dù sao mình cũng phải đi Bắc Kinh, cho nên mới thu hết can đảm… Không ngờ… Tốt quá, tốt quá…”
Hóa ra là trước khi đi liều sống chết đánh một trận cuối. Lời tỏ tình lập tức trở nên giống lời nói bạo khi say rượu, vô cùng đáng nghi.
Nhưng dù sao cũng là tỏ tình.
Anh đưa cô về nhà. Cô nắm tay anh, cảm thấy như đang nắm tay anh trai mình.
Chị gái của Hiểu Sâm biết chuyện em mình yêu xa, biết đối phương là bạn cùng bạn thời cấp Ba, lại đang học đại học danh tiếng thì vô cùng vui vẻ. Hai chị em họ rất khác nhau. Chị bình thường, nhưng vẫn lộ ra sự hồn nhiên lương thiện, còn trong sự bình thường của Trần Hiểu Sâm có ẩn chứa vẻ bất cần đầy biếng nhác cùng cơn sóng ngầm luôn chực dâng trào, và cả sự cay nghiệt ít khi để lộ ra.
Dù sao mình cũng không thích ai, dù sao cũng chẳng ai thích mình, dù sao đối phương cũng là một đối tượng rất có tiềm năng, dù sao anh cũng là người tốt, dù sao cô cũng không phải kẻ xấu, dù sau tương lai vẫn là thứ chẳng ai biết trước được, dù sao…
Dù sao cô cũng không nhận ra, cô gái suốt ngày thở ngắn than dài về việc chị bất chấp thực tế mà điên cuồng đi xem mắt kia mới là con người tàn khốc nhất, nhưng cũng chân thực nhất của mình.
Luôn có một số người không có tư cách hưởng thụ những sôi nổi rạo rực của tình yêu, vậy thì đành làm một kẻ suốt đời chỉ mải tìm kiếm cơ hội.
Ngồi tàu điện ngầm từ ga đến đại học P là vừa đúng 9 giờ. Nhà khách chật kín, người khách ở trong căn phòng mà Từ Chí An đặt cho cô vẫn chưa trả phòng, vì vậy anh đưa cô về ký túc xá, đặt chiếc balo nặng xuống đất.
Hành lang thoảng mùi ẩm mốc vì thông gió kém, nhưng được quét dọn khá sạch sẽ. Từ Chí An lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thoáng qua một lượt bên trong rồi khẽ giọng nói với cô: “Họ đều đang ngủ, chúng ta nói nhỏ một chút nhé.”
Buổi sáng ngày nghỉ mà không ngủ nướng thì thật có lỗi với cuộc đời.
Phòng hơi nóng nhưng không có mùi tất thối như trong tưởng tượng. Phía bên trái có sáu chiếc bàn ghép, bên phải là ba chiếc giường tầng, gần cửa có tủ quần áo và tủ giày. Bàn hơi bừa bộn, dây sạc laptop và dây mạng rối lại với nhau, nhưng nhìn chung vẫn có thể xem như một căn phòng ký túc sạch sẽ. Từ Chí An rón rén đi tới phía bàn học, đặt túi của cô xuống đất rồi tìm thẻ sinh viên trên chiếc bàn bừa bộn của mình. Trần Hiểu Sâm đứng gần cửa, qua ánh nắng buổi sáng yếu ớt chiếu vào xuyên qua khe rèm cửa sổ còn có thể nhìn thấy những hạt bụi bay lượn giữa không trung.
Đây là lần đầu tiên cô vào ký túc xá nam. Trần Hiểu Sâm tò mò nhìn khắp xung quanh, mang theo chút ác cảm mà cẩn thận nhìn lén dáng ngủ của hai chàng trai nằm giường dưới. Một người vùi cả đầu trong chăn, trên gường chỉ có một cục lớn nổi lên. Người còn lại có chiếc chăn trắng muốt, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt đen nhẻm của anh ta. Anh ta nằm ngửa, một cánh tay để bên tai trái, một cánh tay đặt trên bụng. Trần Hiểu Sâm còn nhớ, bài trắc nghiệm tâm lý mà trước kia cô từng làm trên Sina có nói người sở hữu dáng ngủ thế này có tính cách rất cởi mở và chân thành.
Cô không cẩn thận ho một tiếng, chợt nghe được tiếng động phát ra từ chiếc giường bên cạnh. Quay đầu sang bên phải nhìn, đúng lúc thấy trên tầng giường có độ cao tương đương với tầm nhìn của mình có một chàng trai xoay người lại. Trần Hiểu Sâm đứng quá gần, hơi thở của người đó vừa phả vào vành tai, cô đã giật nảy mình.
Lúc chàng trai trở mình, động tác của anh kéo theo một làn gió nhẹ mang theo hương thơm thoang thoảng.
Trần Hiểu Sâm ngây người.
Đó là một khuôn mặt đẹp đến nhường nào. Vẻ đẹp sắc nét không nhiễm chút bụi bẩn, giống như bức phác họa đen trắng cực kỳ tài tình, nhưng vẫn hàm chứa sự sinh động không sao diễn tả.
Chủ nhân của gương mặt khẽ cau mày cọ má vào gối, vùi mình vào chiếc chăn bông mềm mại màu xanh nhạt, sau đó bỗng dưng ho nhẹ một tiếng rồi mơ màng mở mắt ra.
Khoảnh khắc trông thấy Trần Hiểu Sâm, anh ngây ngẩn sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng ngồi dậy khiến chiếc giường phát ra âm thanh cót két. Phần cổ của chiếc áo ngủ kẻ caro chàng trai đang mặc vẫn còn dựng đứng một bên. Anh nheo đôi mắt, vẻ mặt ngơ ngác ngây thơ.
Dáng vẻ này khiến người khác nảy sinh ham muốn bước tới véo nhẹ khuôn mặt đó.
Suy nghĩ ấy khiến Trần Hiểu Sâm ngây ra mấy giây rồi không nén được mà bật cười.
Lần này, khóe miệng cô không hề có cảm giác nặng nề.
Chất liệu giường trong ký túc của họ cũng không tốt lắm, một tiếng kẽo kẹt lúc chàng trai ngồi dậy cũng khiến những người khác tỉnh theo. Vốn mọi người còn đang ngái ngủ, nhưng vừa hé mắt đã trông thấy Trần Hiểu Sâm nên tất cả đều dụi mắt một cách khó tin rồi đồng loạt ngồi dậy.
Từ Chí An thấy vậy cũng chỉ biết cười lên tiếng: “Đây là bạn gái tôi, Trần Hiểu Sâm.”
Mấy người trong phòng đều tỏ ra hớn hở, vừa cười vừa ngáp nói: “Thảo nào anh dậy sớm thế, hóa ra là đi đón vợ. Chào chị dâu hai.”
Chỉ có một anh chàng nằm giường trên trong góc không mặc áo, ngại ngùng rúc vào phía trong, chỉ vươn cánh tay để lộ nửa bờ vai ra ngoài, nói: “Ngại quá, em dâu cứ ngồi thoải mái, ngồi thoải mái.”
Trần Hiểu Sâm không biết phải nói sao cho phải. Cô nhớ các bạn nữ cùng phòng thường nói rất thích đi chơi với anh em bạn bè của người yêu. Dùng thân phận người nhà mà đi chơi như vậy sẽ có cảm giác ấm áp của một đại gia đình, huống hồ con trai thường hài hước, thú vị, thỉnh thoảng hơi thô thiển nhưng đều vô hại.
Trần Hiểu Sâm vừa gặp đã có thiện cảm với mấy chàng trai này, mặc dù cô chẳng hề thích bị người khác gọi là “em dâu” hay “chị dâu hai”. Cô đỏ mặt, cười hơi gượng gạo rồi gật đầu xem như chào hỏi.
Ánh mắt chợt giao với tia nhìn của chàng trai tỉnh lại sớm nhất. Người ấy không giống mấy nam sinh kia, lớn miệng gọi “chị dâu hai” ra vẻ thân thiết nhưng thực chất vẫn có chút ngượng ngùng. Anh nhìn cô cười một cách bình thản và tự nhiên, nói một tiếng “Xin chào.”
“Xin chào.”
Mặc dù mắt anh dường như vẫn chưa hoàn toàn mở ra được.
“Anh hai đang tìm gì đấy?” Giọng của chàng trai nghe khá giống giọng lồng tiếng Trung cho nhân vật Uesugi Tatsuya* trong anime H2 của Nhật Bản, Trần Hiểu Sâm nghe mà thoáng ngơ ngẩn.
(*Uesugi Tatsuya: Nhân vật chính trong manga – anime về bóng chày nổi tiếng của họa sĩ truyện tranh Adachi Mitsuru.)“Thẻ sinh viên. Tôi muốn đưa cô ấy đi dạo quanh trường, lúc vào thư viện có thể sẽ kiểm tra. Hôm qua mượn một cái của bạn nữ cùng lớp để cô ấy dùng, cuối cùng cái của mình lại chẳng thấy đâu.”
“Lấy của em đi, ở trong ví ấy. Anh mở ngăn kéo ra là thấy.”
“Được, cảm ơn.”
Từ Chí An đi đến chiếc bàn duy nhất được sắp xếp ngăn nắp trong cả phòng, nửa ngồi nửa đứng, kéo ngăn kéo ra.
Trần Hiểu Sâm quay đầu lại, mấy anh chàng kia đã lại gục xuống giường, vùi đầu vào gối ngủ tiếp. Chỉ có “Tatsuya” ngồi dựa vào tường, mắt nửa nhắm nửa mở, ngẩn ngơ nhìn vệt nắng thẳng đứng chiếu vào phòng rơi xuống trên nền gạch.
Anh nhìn đến ngây ngẩn, cô cũng nhìn tới mức say sưa. Tiếng ngăn kéo đóng lại truyền vào tai, Trần Hiểu Sâm cuống quýt cúi đầu, nghe Từ Chí An nói “cảm ơn” với người đang ngồi trên giường. Chàng trai nở nụ cười, nét mắt cong cong, đáp lời: “Không phải khách sáo, có việc gì thì cứ gọi cho em.”
Đường mắt đó cong đến mức chẳng thấy rõ phương hướng trong đôi con ngươi, nên trong một thoáng chốc Trần Hiểu Sâm đã nghĩ ánh nhìn ấy đang hướng về phía mình, giống như ánh đèn chiếu trên sân khấu, xung quanh toàn là bóng tối, chỉ có một mình cô tồn tại.
Tồn tại.
Hóa ra cho dù ánh sáng chiếu khắp thế này, cô cũng không bị mất hoàn toàn cảm giác tồn tại. Nghĩ vậy, tâm tình của Trần Hiểu Sâm dần dần tốt lên.