Khu vực gặp thiên tai rất hỗn loạn, lúc này cũng không thích hợp để đi lung tung trong núi. Sau khi mộ quỷ bị vùi lấp, cô lại lần nữa cảm nhận sâu sắc được rằng cẩu ông trời ác độc thế nào, thay đổi cách chặn đường tài lộc của cô. Cố Phi Âm hoài nghi mộ của cô chắc đã sớm bị chôn vùi ở một nơi nào đấy chim không thèm ỉa rồi, muốn tìm được đúng là hơi khó khăn.
Hơn nữa cô đã ở đây vài ngày rồi, dù gì cũng phải quay về làm việc. Cho nên Cố Phi Âm bèn tìm đám cô hồn dã quỷ ông cụ Dư đến bàn giao chuyện ở khu vực thiên tai cho họ, nhờ tìm giúp cô mấy ngọn núi xung quanh chùa Bạch Ngọc xem có tìm thấy mộ của cô không. Nếu tìm được thì thông báo cho cô, dù sao thì cô cũng để lại địa chỉ và số điện thoại rồi, không sợ không liên lạc được.
Hơn nữa còn phải trông coi mộ cho cô, bên trong có nhiều vàng bạc châu báu như vậy, dù sao cũng không thể để đám quỷ khác được hưởng lợi.
Sở dĩ cô vội vàng đi như vậy cũng vì ở đây có quá nhiều người chết, đến tuần thất đầu tiên, âm kém sẽ tới bắt hồn đi mất! (Trong phong tục tang lễ của người xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế. Mọi người đều tin rằng vào ngày “đầu thất”, linh hồn người chết sẽ trở về nhà. Nhân gian có truyền thuyết nói rằng dưới địa phủ có quỷ làm công việc câu hồn người chết gọi là âm kém, bọn họ cầm chuông dẫn hồn và xích khóa phách trên tay, đưa những sinh linh hồn phách số mệnh đã hết về địa phủ.) Chúng có thể tới một hai tên sao? Nhất định phải là một đám, khí thế đó có thể dọa cho cô nằm bò. Ngoại trừ hòa thượng đạo sĩ, cô còn sợ âm kém, đặc biệt là sợ xích khoá phách của bọn họ, một phát là xích chắc luôn, trói vào cổ tay cổ chân, cho dù người có bản lĩnh cao đến đâu cũng không thoát được, vậy là xong đời.
Tuy rằng bây giờ thân xác cô là người nhưng trái tim vẫn là quỷ, tiểu đạo trưởng tiểu hòa thượng không nhìn ra thân phận của cô nhưng âm kém thì chưa chắc. Một khi chúng phát hiện cô là quỷ nhập người thì cô hoàn toàn tiêu luôn, thảm hơn thì còn có thể bị gắn cái tội danh trộm cơ thể người khác, ném cô vào vạc dầu sôi, mấy đời không thể siêu thoát. Không chừng kiếp sau còn bị đầu thai làm súc sinh, bị con người ăn thịt, như vậy mất nhiều hơn được.
Cô không muốn xuống địa phủ, dù sao tài sản của cô bây giờ cũng cả trăm triệu, công việc ổn định, mỗi tháng còn thu được tiền thuê nhà, cô chết rồi không phải rất đáng tiếc sao?
Cho nên cô phải nhanh chóng chuồn đi, trước khi âm kém tới là tốt nhất.
Nhưng mà cô phải về thành phố A, không hiểu sao lão hòa thượng cũng muốn đi cùng cô? Còn nói một cách hoa mỹ là đi theo vì phải tìm lại mệnh phú quý cho cô.
Cái này rất hấp dẫn nha, “Vậy khi nào thì ông thực hiện?”
Liễu Nguyện hòa thượng thần bí nói: “Chuyện này còn phải xem cơ duyên, có lẽ vào lúc không ngờ tới, cơ duyên của thí chủ sẽ đến thôi.”
Cố Phi Âm nhìn hắn: “Tu vi của ông không đủ sao, làm pháp thôi mà phiền phức như vậy à.”
Lão hòa thượng nói: “Mệnh phú quý kia người thường muốn là có được à? Tôi thấy cô là người có duyên chứ không tôi cũng chẳng tìm cô.”
Nói vậy cũng phải nhỉ? Dù sao lão hòa thượng đi theo cô cũng chẳng ảnh hưởng gì, không cần cô bao ăn ở, ông ta muốn thế nào thì tùy. Hơn nữa ở gần cũng sẽ không sợ ông ta chạy mất.
Chuyện Liễu Nguyện muốn đi theo người có duyên của hắn đến thành phố A làm đám Lĩnh Ngộ và Tịnh Hành vô cùng kinh ngạc, Lĩnh Ngộ hiểu sư huynh mình, dù sao cũng ở cùng nhau mấy chục năm, nhưng mà đây là lần đầu tiên Liễu Nguyện sư huynh rời Bạch Ngọc trấn.
Nếu là trước kia thì có bỏ một số tiền lớn mời ba lần bốn lượt hắn cũng không đi!
Bây giờ tự nhiên lại chủ động nói phải rời Bạch Ngọc trấn, Lĩnh Ngộ biết cái người có duyên này không bình thường. Ít nhất với Liễu Nguyện sư huynh mà nói thì cô hẳn là một sự tồn tại đặc biệt.
“Sư huynh, cô ấy có phải là người huynh vẫn luôn chờ đợi không?”
“Tôi đi rồi chuyện trong chùa giao hết cho chú đấy.”
“…Cho dù huynh không đi thì chuyện trong chùa vẫn là em chủ trì mà.”
Liễu Nguyện gãi cái ót trụi lủi: “À, thế hả?”
Lĩnh Ngộ: “…”
Lĩnh Ngộ biết rõ tính tình sư huynh mình, chuyện đã quyết thì sẽ không thay đổi, nếu hắn nói muốn đi thì chắc chắn là sẽ đi. Nhưng mà Lĩnh Ngộ lo sư huynh cũng đã nhiều tuổi, dù sao cũng tám chín mươi tuổi rồi, cơ thể không còn dẻo dai như trước. Đương nhiên sợ nhất vẫn là hắn bị bệnh mà bên cạnh không ai chăm sóc, sợ hắn chết tha hương, cho nên định để một chú tiểu đi theo chăm sóc.
Liễu Nguyện không có có ý kiến gì, chỉ xua tay nói: “Ừ, không phải Tịnh Hành là được.”
Tịnh Hành: “…”
Sao hắn