Thằng bé tỉnh dậy bèn vô cùng vui vẻ, nó xoa mắt, chạy đến phòng ông nội nói: “Ông nội ông nội, phu nhân báo mộng cho con biết, bà ấy nói chú dì với chị bọn họ đều đi cứu người rồi!”
Ông cụ Vương: “Thật sao? Ha ha ha ông biết rồi, chờ mấy ngày nữa thì chúng tôi lại đem một ít gà vịt thịt cá cho bọn họ ăn một bữa ngon!”
Thằng bé nói được được, đến lúc đó nó cũng đi cùng, “Đúng rồi, phu nhân còn nói hai cục vàng của con cũng là bà ấy cho.”
“Không ngờ vị phu nhân này lại tốt bụng như vậy, quà gặp mặt cũng không quên tặng, thật là một con quỷ tốt tính.”
Hai ông cháu trốn trong chăn thì thầm bàn bạc, càng nói càng hăng say, hận không thể lập tức đến chợ mua mấy chục cái đầu heo về làm tiệc chiêu đãi toàn bộ Mãn Hán!
Bà nội Vương còn chưa tỉnh ngủ: …?!
Ai đó tới cứu bà với??
Quỷ nước cũng muốn kêu cứu mạng, mỗi ngày hắn còn cầu nguyện cô gái tóc dài đến vùng động đất sẽ bị tai nạn què chân cụt tay gì đó làm hắn vui sướng khi người khác gặp họa một chút nhưng không ngờ cô lại trở về nguyên vẹn lành lặn. Việc đầu tiên cô làm đó là cho hắn mấy nắm đấm làm mắt hắn thấy toàn sao xẹt, không phân biệt được đông tây nam bắc khiến hắn tức phát khóc!
Cô gái tóc dài ác độc như thế sao không bị động thành tên ngốc luôn đi? Như thế lúc về hắn còn bắt nạt được!
…
Sau khi trở về thành phố A, Cố Phi Âm bèn vội chạy đến nhà ma làm việc, tính ra cô đã nghỉ quá vài ngày, nghỉ một ngày đã bị trừ tiền lương rồi. Nhưng lãnh đạo thần tiên đúng là rất thấu tình đạt lý, biết cô gặp động đất, hơn nữa còn giúp đỡ cứu tế mà trở về khỏe mạnh, đôi mắt cũng tốt lên nên rất vui vẻ, không trừ lương của cô, còn hỏi cô tình hình của khu vực gặp nạn. Cố Phi Âm nói tất cả đều khá ổn, việc cứu viện gì đó đều không sao hết, bọn tiểu Trương đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Lãnh đạo thần tiên nghi hoặc: “Tiểu Trương là?”
Cố Phi Âm nói: “Chính là Trương đạo trưởng đó, tên ông ấy là gì tôi cũng không rõ lắm.”
“Trương đạo trưởng? Là kiểu đạo trưởng ở đạo quan đó sao?”
“Ừ, tôi cũng không biết tiểu Trương có ở đạo quan không?”
“…”
Lãnh đạo thần tiên mơ hồ gật đầu, đột nhiên nhớ đến chuyện trên mạng có lan truyền tin một vị nữ sĩ thần bí đã cứu giúp rất nhiều người ở Bạch Ngọc trấn. Không ít người nhắc tới cô đều cô cùng cảm kích nhưng lại giữ kín như bưng cho nên mọi người đều đoán thân phận của vị nữ sĩ kia không bình thường, còn nói gì mà cô là yêu quái đã tu thành hình người, thấy người gặp nạn nên đưa nhóm tiểu yêu tinh theo hỗ trợ.
Tuy cách nói mơ hồ này rất khó tin, phía chính phủ cũng bác bỏ tin đồn nhưng bây giờ ông nghe thấy “Trương đạo trưởng” cũng đến khu thiên tai cứu viện, còn sắp xếp ổn thỏa, chẳng lẽ thật sự có nhân vật thần bí nào đó?
Lãnh đạo thần tiên có cảm giác mình đã vô tình biết được một bí mật to lớn, kích động đến mức xoa tay: “Tiểu Cố này, cô biết không? Bây giờ ở trên mạng lan truyền rằng ở Bạch Ngọc trấn có vị nữ sĩ thần bí đã cứu rất nhiều người, nhưng thật ra cô ta không phải là người mà là yêu quái đã thành tinh.”
Cố Phi Âm kinh ngạc: “Yêu quái? Bạch Ngọc trấn có yêu quái sao? Tôi không nghe nói đến.”
Lãnh đạo thần tiên nói: “Đúng vậy, lúc trước tôi cũng không tin nhưng nghe cô nói cả đạo trưởng cũng đến Bạch Ngọc trấn, chắc là thực sự có yêu quái rồi. Phái đạo trưởng qua đó để thương lượng với đám yêu quái đó. Ai, cái này vốn dĩ là bí mật, bên trên lừa gạt không cho người thường chúng ta biết, cô không biết cũng là chuyện bình thường.”
Cố Phi Âm gật đầu tán thành: “Lãnh đạo, ông nói rất có lý.”
Lãnh đạo thần tiên thâm trầm ừ một tiếng, dặn dò: “Tiểu Cố, chuyện cô gặp đạo sĩ ở Bạch Ngọc trấn đừng nói cho người khác biết, tôi sợ cô gặp những phiền toái không cần thiết. Tuy rằng con yêu quái đó là yêu quái tốt bụng cứu rất nhiều người nhưng cấp trên nói rồi, sau khi thành lập đất nước thì không có yêu tinh, những yêu quái đó không hộ khẩu, không được quốc gia công nhận nên cũng không thể công khai, sợ làm xã hội khủng hoảng.”
Cố Phi Âm lập tức đồng ý, nói cô đảm bảo không nói cho người khác biết, cô cũng sợ phiền phức. Ở trong nhà giam một ngày đã quá khổ sở, cô không muốn vào cục cảnh sát tí nào.
Vì chuyện thiên tai tác động đến trái tim của nhân dân cả nước nên du khách đến nhà ma cũng ít đi nhiều. Cố Phi Âm nằm trong quan tài làm việc rất nhàn hạ, nằm mệt thì ra ngoài một tí, buổi tối tan làm thì đến chợ mua một nồi nấu lẩu, thêm cả ít thịt bò dạ dày khoai tây ngó sen nấm hương linh tinh, cô muốn tự về nhà làm lẩu ăn.
Một lần ăn lẩu lúc trước là lãnh đạo thần tiên mời khách, mỗi lần tưởng tượng đến đều thèm chảy nước miếng, nhưng mà ăn ở ngoài một bữa cũng mất trên dưới hai trăm tệ. Tự mình mua nguyên liệu thì chỉ mất