Ông Vương, bà Vương, tiểu Vương, bé tiểu Vương cũng đứng bên cửa sổ nhìn em bé. Có điều bọn họ là ở bên trong, hơn nữa bởi vì giường ngủ của em bé khá gần cửa sổ, bọn họ duỗi dài cổ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được một chút xíu.
Bé tiểu Vương ghé vào cửa sổ, vẻ mặt chờ mong nói: "Em gái ở bên trong sao ạ? Lúc nào em ý mới đi ra ngoài chơi vói con ạ?"
"Lúc em sinh ra bị dọa sợ, phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể đi ra được."
"Con biết rồi, con sẽ bảo vệ em, không làm em phải sợ nữa."
Ông Vương vui mừng trong lòng, sờ sờ đầu cháu trai nhỏ, nghĩ đến con dâu và cháu gái mẹ tròn con vuông, chuẩn bị đợi khi trời vừa sáng liền ra chợ mua ít gà vịt về hầm canh. Mặt khác còn muốn đi bờ sông chỗ cầu vượt đưa chút đồ cúng tế. Nếu không nhờ bọn họ, con dâu cháu gái ông có thể sống sót hay không cũng khó nói, chỉ sợ cả nhà bọn họ cũng tan nát cả!
Làm sao có thể nói giỡn cười đùa như bây giờ?
Tiểu Vương cũng thở ra một hơi, lúc này đang ngồi bên ngoài phòng giám hộ đặc biệt nghỉ ngơi. Vợ anh tuy rằng vượt qua thời kì nguy hiểm, nhưng vẫn cần quan sát một chút, qua bốn mươi tám giờ mới có thể chuyển sang phòng bệnh thường.
Tiểu Vương rốt cục có thời gian báo bình an cho người thân bạn bè. Anh đầu tiên đăng bài trên vòng bạn bè trên Wechat, nói vợ và con gái đều không sao, cám ơn mọi người quan tâm. Ngoài ra, cũng cám ơn hàng xóm láng giềng giúp đỡ, nếu không có bọn họ giúp sức, vợ anh ngay cả xuống tầng cũng khó. Lần lượt cảm ơn hết từng người xong, tiểu Vương rốt cục nhịn không được gọi điện thoại cho cơ quan giao thông.
Anh muốn báo cáo!
Chiếm dụng làn đường khẩn cấp, suýt chút nữa làm hại vợ anh một xác hai mệnh. Những người không tuân thủ luật lệ giao thông đó đều là hung thủ! Bọn họ dù không có giết người, cũng là kẻ gián tiếp làm hại người khác tử vong!
Có điều anh cũng biết, báo cáo như vậy không có ý nghĩa gì quá lớn, nhiều nhất chỉ là trừ điểm, cảnh cáo một chút. Nhưng nếu không làm gì, anh lại cảm thấy cơn giận tràn đầy trong lòng không có chỗ phát tiết. Hôm nay nếu không có. . .
Tiểu Vương không nhịn được lại nghĩ tới cảnh tượng lúc trước hắn nhìn thấy. Những chiếc xe lộn xộn chen chúc lại cùng một chỗ đó, đột nhiên liền lùi sang bên cạnh, như là có một bàn tay vô hình đẩy những chiếc xe đó ra, mạnh mẽ nhường ra cho bọn họ một làn đường thông suốt vậy. Cảnh tượng như vậy, hiện tại nhớ tới anh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc ấy trong lòng anh tràn đầy lo lắng, rối loạn lại khẩn trương, sợ hãi lại lo lắng, căn bản không kịp nghĩ gì hơn. Bây giờ tỉnh táo lại, cảm thấy hình như có cái gì đó bị anh quên mất thì phải.
Anh sửng sốt trong chốc lát, chẳng lẽ trên đời này thật sự có quỷ?
Không thể nào. . .
Anh suy nghĩ một lát, nghĩ không ra lí do gì, đứng dậy đi xem con gái. Anh vừa đi qua, liền nhìn thấy ba anh ôm con trai anh ngồi ở bên ngoài hành lang. Con trai anh lúc này đang ngủ, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, bọng mắt có chút sưng lên. Anh sờ sờ mặt con trai, nghĩ đứa con trai này tuy rằng hay nói mấy lời kì lạ, làm anh tức điên lên, nhưng tối nay đúng là dọa thằng bé quá rồi.
"Mọi người về nhà trước đi, con ở trong này là được rồi."
"Ừm, chúng ta lát nữa liền về, con đi xem con gái đi. Còn nhỏ như vậy, chưa sinh ra đã gặp phải kiếp nạn lớn như vậy. Ba định chờ qua mấy ngày đi chùa xin cái bùa bình an về cho con bé đeo, mong được bình an."
Tiểu Vương cười cười, đứng ở cửa sổ nói vâng, vậy thì đi xin cái bùa bình an đi.
Lúc này anh ngược lại nguyện vì bình an của vợ và con gái mà mê tín một lần. Tục ngữ nói đúng, thà tin rằng là có còn hơn là không.
Anh kiễng mũi chân, duỗi dài cổ nhìn vào bên trong, cũng chỉ nhìn thấy cái lồng nhỏ của con gái, muốn nhìn thấy mặt là không nhìn được. Anh có chút tiếc nuối, nào ngờ chớp mắt một cái, trong thoáng chốc nhìn thấy trên cửa sổ đối diện có một cô gái tóc dài âm trầm ghé vào. Cô cúi thấp đầu, dưới ánh đèn mờ không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ một cái đầu đã khiến người khác cảm thấy âm trầm khủng bố.
Anh sợ hãi nhảy dựng lên, nhịn không được xoa mắt nhìn chăm chú lại lần nữa, lại phát hiện trên cửa sổ không có gì hết, căn bản không cô gái tóc dài nào, lúc trước phảng phất chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Tiểu Vương đơ ra một khắc, cảm thấy anh hình như cũng nên đi cầu cái bùa bình an. Trên đời này chẳng lẽ thật sự có quỷ ư?
Nghi hoặc trong lòng anh căn bản không có ai có thể giải đáp. Mãi đến ngày hôm sau, lúc anh về nhà thay quần áo, nhìn thấy ba anh đang mở máy tính xem bài đăng trên đó. Bài đăng kia nói tám chín giờ đêm hôm qua có một chiếc xe đi qua