Đương nhiên những thứ này đều là chuyện sau này. Lúc này Cố Phi Âm thăm xong em bé, chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi. Những mảnh ký ức kì lạ trong đầu cũng chưa gây phiền phức gì cho cô. Cô không phải là người thích ép buộc chính mình, nếu không nghĩ ra được thì thôi không suy nghĩ nữa. Những kí ức mơ hồ, rời rạc đó rất nhanh bị cô gác qua một bên, lười nghĩ nhiều. Xem qua em bé xong cô liền chuẩn bị trở về.
Chủ yếu cũng là lo lắng ở cửa bệnh viện vẫn có một bạn nhỏ đang chờ. Có điều khi các cô đi ra ngoài, phát hiện bên cạnh người bạn nhỏ Ngụy Húc còn có ba tiểu hòa thượng đứng đó. Cố Phi Âm nghi hoặc nói: "Các cậu sao còn chưa đi?"
Liễu Nguyện hòa thượng nói: "Chúng tôi tới nhìn xem hai mẹ con nhà nọ thế nào rồi?"
Nữ quỷ áo đỏ khoát tay nói: "Yên tâm đi, đã không sao rồi. Em bé bình an sinh ra, người mẹ cũng không có việc gì. Tôi nói nếu không phải những tên khuyết đức kia chặn mất làn đường khẩn cấp, vợ tiểu Vương cũng không cần chịu khổ nhiều như vậy. Thân mình cô ấy dưỡng vài năm sợ rằng cũng không tốt lên được."
Cố Phi Âm nói: "Sức khỏe đúng là chuyện lớn, xảy ra vấn đề gì cũng thật phiền toái."
Liền giống cô bây giờ, hai cánh tay làm gì cũng không tiện, đi hai bước cũng cứ lắc lắc, ăn một bữa cơm cũng phải có người bón. Cũng không biết ông trời chết tiệt kia đến lúc nào mới tha cho cô.
Không bằng sai quỷ nước đi bắt chút hải sản có dinh dưỡng mang về đưa sang cho em bé. Hoặc là sai mấy con quỷ đi lên núi đào chút nhân sâm gì đó, ăn nhiều một chút đồ dinh dưỡng bổ thân thể. Cô cũng có thể thuận tiện bổ một chút. Thân thể này một khi suy sụp liền không thể đi làm được. Mà một khi không thể đi làm vậy cô còn sống ở nhân gian thế nào được nữa?
Nữ quỷ áo đỏ vừa nghe, cảm thấy ý kiến này cũng không tệ lắm. Nói như thế nào thì cô cũng ăn cả cái đầu heo của hai ông cháu nhà họ Vương, trả lại bằng mấy cọng nhân sâm không phải vừa đúng sao?
Cô chào tạm biệt Cố Phi Âm xong, liền bay tới nhà quỷ dưới cầu vượt. Đi lên núi đào nhân sâm cũng là một công trình lớn, lực lượng của một con quỷ như cô khẳng định là không được, còn phải tìm vài con quỷ nữa đến giúp đỡ.
Tịnh Hành cùng Chân Độ đưa hai tay tạo thành chữ thập, tràn đầy cao hứng nói A di đà phật, thiện tai thiện tai.
"Thí chủ thiện tâm, hai mẹ con nhà họ gặp được cô chính là may mắn của họ."
Hả? Cố Phi Âm khá ngạc nhiên, "Tôi cũng không cứu người, cứu người là những con quỷ kia kìa."
Mà ngay cả ý kiến cứu người cũng là do nữ quỷ áo đỏ đề ra, không liên quan gì tói cô hết. Nói tới đồ dinh dưỡng, vậy đúng là ý của cô rồi, coi như là ra chút lực đi.
Tịnh Hành cười cười, Chân Độ cũng khẽ cười, chuyện cứu người này, làm sao có thể không liên quan tới Cố thí chủ chứ? Đám quỷ quái bên cạnh cầu vượt sở dĩ có thể tụ tập lại, còn không phải nhờ vào phúc của cô sao? Nếu không có cô, chuyện chúng quỷ dịch xe làm sao có thể xảy ra chứ?
Chân Độ nói: "Cố thí chủ, cô đã bận việc một ngày, cũng mệt rồi, sớm chút về nghỉ ngơi đi."
Điều này thì đúng thật, cô đúng là mệt chết đi được, nên nghỉ ngơi rồi.
Cô ngáp một cái, mang theo bạn nhỏ Ngụy Húc trở về nhà, để thằng bé ngủ trên sô pha ngoài phòng khách. Bạn nhỏ Ngụy Húc lúc này mở to mắt không ngủ được. Bé chính là người tận mắt nhìn thấy, cũng cùng tham dự việc dịch xe kia đó. Bé ôm chăn nói: "Bà ơi, bà và chị Cố chính là anh hùng cứu người giấu tên."
Bà lão cứng đơ mặt nhìn bé, dùng bàn tay lạnh lẽo vỗ bả vai bé, một cái, một cái, lại một cái.
Cảm giác quen thuộc khiến Ngụy Húc rất nhanh đã thấy buồn ngủ. Bé co người vào trong chăn, ngủ mà trên mặt vẫn vương nét cười tươi tắn.
Cụ bà nhìn đến khi bé ngủ rồi, mới ôm chổi bay vào trong bóng tối.
Cố Phi Âm cũng vừa ngã xuống giường liền ngủ, ai ngờ đêm hôm đó cô liền mơ một giấc mơ. Trong mơ có một tiểu cô nương cực kỳ giống cô. Bé ghé vào trên bàn, than thở hỏi: "Tẩu tẩu, ca ca và phụ thân lúc nào mới trở về?"
Một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đang mang thai ngồi trên ghế, vỗ về bụng nói: "Nhanh thôi, phu quân nói đến khi ta sinh Quân nhi chàng ấy sẽ trở lại."
"Đó là lúc nào ạ?"
"Đừng sốt ruột. Bên ngoài đang lúc rối loạn, có lẽ là gặp phải phiền toái gì đó rồi."
"Ồ, được rồi."
. . .
Trong nháy mắt, đến giữa đêm. Không biết lửa lớn từ đâu