Mã Áo ngồi ở phía sau, nhìn cabin trong trong nháy mắt liền ồn ào lên, hắn có chút sợ hãi nhích lại gần Cố đại sư: "Đại sư, trên máy bay này thật sự có quỷ sao? Con quỷ kia không phải đã bị cô ăn luôn rồi sao? Thế nào vẫn còn nữa?"
Cố Phi Âm mới vừa ăn xong cơm thịt gà, lúc này đang ăn hoa quả, là dưa vàng Ha-mi, được cắt thành tầm năm sáu miếng đặt trong một hộp nhỏ, hẳn là mới lấy từ trong tủ lạnh ra, cho nên ăn ngọt ngọt, mát mát, còn có nhiều nước. Cắn một ngụm, trong miệng đều là vị thơm ngọt của dưa Ha-mi, ăn ngon cực kỳ.
"Tôi cũng không biết, chắc là có mấy con đi?"
Mã Áo tuyệt vọng, hắn cho rằng một con quỷ đã đủ làm người sợ hãi, không nghĩ tới lại còn có những mấy con liền? !
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Bọn nó vì sao lại tìm đến chúng ta? Bọn nó có thể chiếm lấy máy bay hay không, bọn nó muốn giết người phải không, tất cả chúng ta chẳng lẽ đều chết ở chỗ này sao!"
Chuyện này nếu như là xảy ra trên xe lửa, hắn còn có thể liều mạng gãy tay gãy chân nhảy xuống, trên ô tô hắn cũng có thể nhảy. Nhưng bây giờ ở trên máy bay, ở trên cao nghìn mét, cho dù hắn có thể nhảy dù, chỉ sợ vừa đi ra ngoài người khác cũng bị đông thành băng, còn thiếu oxi, rơi được xuống dưới không chừng bốn bề vẫn là biển, cuối cùng cũng rơi vào làm mồi cho cá mập. . . Nếu máy bay gặp sự cố, tỉ lệ sống sót của bọn họ thật sự rất thấp rất thấp đấy.
"Cố đại sư, cô xem đám quỷ này lợi hại sao?"
Cố Phi Âm nghĩ nghĩ, lắc đầu, không lợi hại, đạo hạnh so với đám tiểu quỷ trên đỉnh núi nhà cô còn muốn yếu. Tuy rằng đạo hạnh chưa sâu, nhưng lá gan lại lớn, mới vậy đã dám ra đây gây sóng gió. Chả bù cho đám tiểu quỷ trên đỉnh núi nhà cô lá gan cực kì nhỏ, từ khi bị hòa thượng xinh đẹp dạy dỗ một trận, liền không dám tùy tiện xuất môn nữa. Vừa nghe nói hòa thượng xinh đẹp muốn vào núi, sợ tới mức gà bay chó sủa, không tới vài giây đồng hồ đã chạy trốn đến nửa cái bóng quỷ cũng không thấy.
Cô ăn xong dưa Ha-mi, ngay cả nước trái cây cũng uống xong rồi, nước trái cây cũng có vị ngọt, mang chút xíu chua chua, uống vào đặc biệt tỉnh ngủ, cuối cùng còn sót lại một hộp sữa chua nhỏ cùng một cái bánh mì. Sữa chua cùng bánh mì cô đều chưa từng ăn, cũng không biết ăn ngon hay không, có điều cô hiện tại đã ăn no, chỗ này liền giữ lại chờ một lát đói lại ăn đi.
Cô sờ sờ răng, mang theo răng giả ăn cơm cũng không tiện, suýt chút nữa thì rớt.
Mã Áo đều muốn lau nước mắt, hắn là gặp phải vận cứt chó gì, tùy tiện ngồi một chuyến máy bay cũng có thể gặp được quỷ: "Cố đại sư, nếu con quỷ kia thật sự muốn hại người trên máy bay này, có thể mời cô ra tay ngăn cản nó được không? Cô yên tâm, dù cô muốn bao nhiêu chỉ cần nói cái giá, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cô."
Cố Phi Âm nhìn Mã Áo, bạn nhỏ loài người sợ quỷ quả thật rất bình thường, cũng giống như cậu bạn nhỏ Đào Lập Chí lúc trước, đều bị cô gái hàng xóm cùng bà lão dọa ngất nhiều lần, cô nhếch nhếch miệng nói: "Cậu không phải sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu, nếu như nó dám đến tôi liền bắt nó lại."
Mã Áo thế nhưng đáng xấu hổ sinh ra chút cảm giác an toàn, cô gái tóc dài âm trầm trầm vào giờ khắc này bỗng chốc trở nên đặc biệt cao lớn anh hùng.
Đang nói, đột nhiên có một người thất tha thất thểu, nghiêng ngả lảo đảo từ khoang thương gia chạy ra. Người này lớn lên cao to, một đầu tóc hồng rực, mặc quần áo lòe loẹt long lánh, trên tai đeo năm sáu chiếc khuyên tai, trên tay cũng đeo một đống nhẫn bạc và vòng. Đương nhiên những thứ đó không phải là thứ gây sự chú ý nhất, mà khiến người khác kinh ngạc chính là hai cánh tay của hắn đều duỗi dài ra, miệng há hốc, trong tay nắm thứ gì đó giống như một miếng thịt, miếng thịt kia lúc đóng lúc mở giống hệt như cái miệng, phát ra âm thanh “hi hi hi hi hi” kì quái. . .
Hắn rơi lệ đầy mặt, mắt đỏ cả lên, trong miệng “ô ô ô” nghe như tiếng kêu “cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng” không nói được rõ ràng!
Tất cả mọi người bàng hoàng kinh ngạc!
Tiếng thét “ Á á á!” nổi lên bốn phía, bên trong khoang máy bay loạn thành một đoàn.
Mã Áo nhìn mà da đầu run lên, cả người nổi da gà.
Ngay sau đó, lại có vài người từ khoang thương gia đuổi theo tới đây, Mã Áo tập trung nhìn vào, hóa ra là bọn người Thẩm Việt cùng Hình Nhất Phàm, Lúc này hắn rốt cục nhận ra, người đang lôi kéo đầu lưỡi chạy loạn kia lại chính là một đội viên của Cosmos, Trương Siêu.
Đám fan bùng nổ, có người thét chói tai khóc lóc hô cứu mạng, cũng có người gọi tên mấy người Thẩm Việt Hình Nhất Phàm. Thẩm Việt cùng Hình Nhất Phàm hai người sắc mặt cũng không dễ nhìn, trắng bệch ra còn đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ vốn định lấy dao chuẩn bị cắt cái "miệng quỷ" kia xuống, nhưng Trương Siêu rất sợ, nói thế nào cũng không cho cắt, cuối cùng lại cầm theo cái "miệng quỷ" này chạy ra phía sau. . .
Người phụ nữ trung niên xô đẩy chồng mình hô lớn: "Các người nhìn đi, tôi nói có quỷ! Chồng à anh nhìn xem, thật sự có quỷ đó em không hoa mắt đâu mà!"
Chồng bà ta ngây người một lúc lâu, đảo trắng mắt một cái, hôn mê bất tỉnh, người phụ nữ trung niên ngây người một chút, ôm lấy chồng, một bên lau nước mắt một bên hô người giúp đỡ.
Không chỉ có chồng của người phụ nữ trung niên hôn mê, còn có vài người nhát gan khác cũng trực tiếp hôn mê, cabin mãi mới yên ổn lại được lần thứ hai loạn cả lên.
Trương Siêu sắp điên rồi, trực giác của hắn nói cho hắn biết không thể cắt, một khi chém đứt, một nửa còn dư lại kia sẽ nhanh chóng thuận theo cổ họng bò vào trong bụng, ăn luôn lục phủ ngũ tạng của hắn. Hắn sẽ không chết đâu, hắn nhất định sẽ không chết đâu!
Hắn muốn tìm người cứu, hắn hy vọng có người có thể cứu hắn, nhưng là mỗi khi hắn tới gần ai đó, nhận được đều là tiếng thét chói tai cùng né tránh. Ngay cả đám fan cầm tấm thẻ KT cổ vũ hắn, giờ phút này cũng khóc lóc hô hào chạy trốn, phảng phất hắn chính là hồng thủy mãnh thú vậy.
Hắn đáng sợ như vậy sao? Vì sao ai cũng không dám tới gần hắn? Thậm chí còn có người đá hắn đi, mắng hắn mau cút đi, còn lấy đồ vật công kích hắn. Hắn lại càng thêm sợ hãi, sớm biết sẽ như thế, dù có nói gì hắn cũng sẽ không uống ly rượu đỏ kia.